Bạc Nguyên Triệt không nghĩ đến cô có một thân thế như vậy.
Còn cho rằng, một cô gái lộng lẫy xa hoa từ đầu đến chân như cô, hẳn là một cô gái được nuông chiều trong một gia đình giàu có.
Anh quả đoán không saiChủ nhân ban đầu của thân xác này quả thực là một cô con gái nhà giàu.
Nhưng Thu Thanh Duy không phải.
Cô từ nhỏ đã lớn lên với ông già trong gara, so với bọn con trai cùng tuổi thì bướng bỉnh, nghịch ngợm hơn, làm gì có nữa điểm quan hệ với từ tiểu thư?Hai người còn muốn nói chuyện, tên đàn ông phô trương đã đợi không được nữa, từ trong phòng ngoái đầu ra, lo lắng lại thận trọng hỏi nhỏ: “Cái đó … tổ tông à, chúng ta có thể nói chuyện được không?’’Bạc Nguyên Triệt đứng thẳng người: “Xin lỗi, đã làm phiền đến cô rồi.
’’“Không sao, không có việc gì lớn.
” Thu Thanh Duy nói: “Chỉ là tìm chút niềm vui cho bản thân thôi.
’’Bạc Nguyên Triệt chỉ xem như cô đang khách sáo, vậy nên anh liền đi trước.
“Nếu cô muốn đi ăn.
.
” Trước khi đi, anh không thể không nói gì đó.
“Bất cứ lúc nào cũng đều có thể’’ Thu Thanh Duy mỉm cười: “Dù sao thì tôi cũng rất rảnh.
’’Cánh cửa đóng lại trước mắt.
Bạc Nguyên Triệt đứng lại một lúc, mới lần nữa đeo kính râm và khẩu trang, chầm chậm đi thang máy xuống dưới tầng.
Thang máy xuống đến tầng 1, ngay khi cánh cửa mở ra, anh đã bị một người kéo đến bên góc tường, sau đó thấp giọng hét: “Cậu điên rồi?’’Người đó cũng giống anh, đều đeo khẩu trang mang kính râm và đội mũ lưỡi trai.
Là Tô Ngạn người đã đợi anh ở đại sảnh rất lâu.
Trước đó mọi người đã gặp luật sư nói những vấn đề liên quan đến vụ kiện, trên đường trở về bầu không khí khá thoải mái, kết quả Bạc Nguyên Triệt đột nhiên nổi điên kêu dừng xe, không đợi xe dừng ổn định liền chạy xuống xe, đi thẳng đến 1 khách sạn cách đó không xa rồi biến mất đến giờ.
“Hiện tại đang là thời gian quan trọng của vụ kiện, cậu nghĩ rằng trong tay Nhạc Ngu không đủ chiêu bài để chơi sao, không đủ tài liệu mật để bôi đen cậu sao? Mặt cũng không che kĩ càng liền chạy đến đại sảnh khách sạn, không sợ đám phóng viên làm ầm lên sao?” Tô Ngạn nói, cậu ấy tức như muốn nổ phổi: “Tôi hỏi cậu trên đó có gì ? Cậu như người mất hồn ? Điện thoại không nghe, Wechat không trả lời, Cậu rốt cuộc muốn làm gì ?’’Lúc này, Bạc Nguyên Triệt nhận ra lúc nãy bản thân cũng có chút bốc đồng.
Anh biết là mình sai, bị mắng cũng không tức giận, đợi tâm trạng Tô Ngạn ổn định lại, mới mím môi nói: “Tôi tìm thấy cô ấy rồi.
’’Trên mặt là một nụ cười không thể che giấu, giống niềm vui bẽn lẽn trong trái tim của cô gái đang trong tuổi xuân.
Ừm? Con gái? E lệ rụt rè?Tô Ngạn hoài nghi bản thân bị ảo giác, vội vàng lắc đầu, hỏi: "Tìm thấy ai?”“Còn có thể là ai?’’ Bạc Nguyên Triệt nói: “Là