“Có.
” Thu Thanh Duy đùa bỡn những cánh hoa rực rỡ, mỉm cười nhắc nhở: “Tôi đã nói là tôi rất rảnh rỗi mà.
”Cô nói, nhìn mặt trời chói chang treo lơ lửng trên đỉnh đầu: "Bây giờ có quá sớm để đi không?"Không chờ Bạc Nguyên Triệt đáp lại, cô lại hỏi: “Chút nữa anh có thời gian không?”Bạc Nguyên Triệt: “Có, hôm nay tôi đặc biệt đến đây mời cô đi ăn.
”“Vậy thì tôi thật vinh hạnh.
” Cô vui vẻ cười cười, tầm mắt nhìn về nơi xa: “Anh có muốn cùng tôi qua bên kia đạp xe đạp không? Một người thì có chút buồn chán.
”Cô chỉ cây cầu đi bộ bằng gỗ trên biển, rộng năm mét, uốn lượn chạy thẳng đến bến tàu, rất thích hợp thong thả đạp xe đạp.
Mấy lần trước ở bên ngoài anh không chú ý che đậy bản thân cho tốt, Bạc Nguyên Triệt đã bị Tô Ngạn cùng mọi người phê bình không ngừng.
Nếu như hôm nay anh còn làm ra việc đạp xe đạp trước những con mắt trừng trừng của mọi người, cũng không biết sẽ bị mắng như thế nào nữa.
Lý trí nói với anh rằng anh nên từ chối nhưng thốt ra khỏi miệng lại là một tiếng "Được" sảng khoái.
Hai người sóng vai đi đến cửa hàng cho thuê.
Kết quả được cho biết chỉ còn lại một chiếc xe cuối cùng.
“Vì để tránh cho sự cố va chạm, nên khu phong cảnh có giới hạn số lượng cho thuê xe đạp.
” Bà chủ xin lỗi giải thích: “Hai người tới hơi trễ, xe gần như là bị thuê hết rồi.
”Thu Thanh Duy có chút tiếc nuối, quay đầu định bỏ đi tìm thú vui khác, nhưng vừa xoay người đã bị cổ tay anh nắm lấy.
Cô quay đầu lại, đối mặt với cặp kính râm to bản của Bạc Nguyên Triệt, mặt trên phản chiếu nét mặt khó hiểu của cô.
“Không chạy xe đạp nữa à?” Anh hỏi.
“Không phải chỉ còn lại một chiếc xe thôi sao? Như thế nào chạy được?”Túm tay cô nắm thật chặt, Bạc Nguyên Triệt trầm mặc mấy giây sau đó có chút không tự nhiên nói: “Tôi có thể chở em.
”Bãi cát, cầu gỗ, xe đạp.
Người đàn ông chở người phụ nữ xuyên qua cái ánh nắng của lúc 3 giờ 30 chiều, gió biển thổi qua tóc, xung quanh được bao trùm bởi một bầu không khí lãng mạn.
Hình ảnh thiếu nữ thơ mộng như vậy lướt qua trong đầu của Thu Thanh Duy.
Nghĩ đến cảnh cô ngồi trên xe đạp, yểu điệu nắm lấy vạt áo của Bạc Nguyên Triệt, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Vì vậy cô liền lắc đầu: "Bỏ đi, ngày khác có cơ hội lại đi sau.
"Bạc Nguyên Triệt buông tay ra, làm theo ý cô.
Nhưng bà chủ ở bên cạnh lại khuyên nhủ: "Em gái à, em cũng đừng thẹn thùng! Để bạn trai chở đi chơi thì tốt biết bao nhiêu? Lại đây! Anh bạn, cầm lấy chìa khóa, hôm nay chị sẽ miễn phí cho các em một giờ!"Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Tôi không phải là ! "Còn chưa nói xong câu tiếp theo, bà chủ đã nở một nụ cười thân thiết: "Cậu muốn nói cậu không phải là bạn trai của cô ấy chứ gì? Ôi chao, bây giờ không phải, chở xong một vòng còn không phải sao?"Bạc Nguyên Triệt: "! "“Một đại nam nhân như cậu sao lại ngại ngùng như vậy? Như vậy là không thể theo đuổi được cô gái đâu!” Bà chủ nói xong đưa chìa khóa vào tay anh rồi ngồi xuống ghế xem TV.
Bạc Nguyên Triệt lúng túng nhìn Thu Thanh Duy, ý hỏi cô phải làm gì bây giờ.
Thu Thanh Duy im lặng mỉm cười, giật lấy chìa khóa trên tay anh rồi bước ra khỏi cửa hàng trước.
Bạc Nguyên Triệt bối rối đi theo, thấy cô đang đi thẳng về phía chiếc xe đạp cuối cùng kia, cúi xuống mở khóa.
"Vậy thì tôi ! " Anh nhìn xung quanh, thấy một chiếc ghế dài gần đó, rất tự giác mà nói: "Tôi sẽ qua bên kia chờ cô.
"“Chờ cái gì?” Thu Thanh Duy vỗ vỗ vào ghế sau xe đạp: “Lên đi, tôi chở anh.
”Bạc Nguyên Triệt:? ? ?Vài phút sau.
Bạc Nguyên Triệt ngay ngắn ngồi trên ghế sau chật chội của