Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 61


trước sau

Minh Toa Toa bất mãn lẩm bẩm: "Em cũng là ăn ngay nói thật, cô ta như thế này làm sao có thể đua xe?"

Hạ Minh nhớ rõ lần trước Thu Thanh Duy đến phòng trưng bày bắn súng để chiến đấu với một chiếc xe thể thao đã được sửa sang lại, cậu ta suy đoán người phụ nữ này có lẽ là tay đua cao thủ nhưng không có xuất hiện. Vừa đúng lúc cậu ta cũng rất tự tin vào kỹ năng của bản thân nên đã đề nghị cậu ta sẽ là người thi đấu vòng cuối cùng.

Điều không làm cậu ta thất vọng là Thu Thanh Duy thực sự biết lái xe. Cô bỏ qua lời chế giễu của Minh Toa Toa, đi thẳng đến dãy xe mô tô. Đến nơi, cô chọn “con ngựa” tốt nhất của cậu ta, vỗ nhẹ vào đầu xe, ngữ khí ghét bỏ bình luận: “Tạm được, lấy tạm chiếc xe này vậy.”

Đôi mắt của Hạ Minh sáng lên ngay lập tức.

Có vẻ như tối nay chúng ta sẽ có một đêm vui vẻ đáng nhớ.

Không ngờ lần này Thu Thanh Duy lại dám ứng chiến, Minh Toa Toa không thể giải thích được có chút luống cuống: "Này! Đừng nói với tôi là cô cũng có thể đua xe?”

Thu Thanh Duy “A” lên một tiếng, ánh sáng hai bên đèn đường chiếu vào khuôn mặt cô, soi rõ vẻ tự tin có thể coi là khinh cuồng: "Khó nói lắm, chắc vẫn sống được, cô cảm thấy sao?”

Giọng điệu điên cuồng!

Minh Toa Toa sững sờ một lúc, khi cô ta định thần lại thì Thu Thanh Duy đã xoay người đi về phía phòng chuẩn bị, hướng về phía bóng dáng bình tĩnh kia, cô ta bất mãn nói lớn: "Hạ Minh là tay đua cao thủ. Đừng nghĩ rằng cô có thể thắng bằng cách chơi mánh khóe! Lần này, có lẽ sẽ không còn cơ hội để cô gian lận nữa!"

Thu Thanh Duy không quay đầu nhìn lại, tiếp tục đi về phía trước, vẫy tay với cô ta và trả lời: "Minh tiểu thư, chuẩn bị sẵn khăn giấy, chờ lát nữa đừng khóc quá khó coi."

Con cɧó ©áϊ này!

Minh Toa Toa tức giận, nhằm về phía chiếc xe mà Thu Thanh Duy vừa chọn.

Hạ Minh kịp thời túm lấy cô ta, cau mày mắng: "Cô làm gì vậy?"

Minh Toa Toa nói đúng tình hợp lý: "Cô ta kiêu ngạo như vậy, đương nhiên là phải để cho cô ta nhìn xem! Ngồi xe hỏng, không tin không chơi chết cô ta!"

"Vớ vẩn!" Tối nay Hạ Minh ôm chờ mong mà đến, sau khi nghe những lời của Minh Toa Toa, khuôn mặt hắn ta đột nhiên sa sầm lại: "Cô làm như thế là đang xúc phạm tôi! Tôi đường đường là Hạ Minh còn không thể thắng được một người phụ nữ sao?”

Tay cô ta bị nắm đến phát đau, nhưng nhìn thấy hắn tức giận, Minh Toa Toa lập tức lúng túng nói: “Hạ Minh, em không phải có ý này… Là miệng cô ta quá đáng ghét, em …”

"Vậy thì tránh ra." Hạ Minh nói rồi hất tay cô ta ra, khuôn mặt không hề có nụ cười của hắn ta hung tợn đến đáng sợ: "Đừng xen vào trận đấu này, nếu không... cô biết hậu quả thế nào rồi đấy."

Minh Toa Toa tức giận đến ủy
khuất nhưng trước mặt Hạ Minh cô ta không dám gây sự, chỉ có thể đem phẫn nộ phát tiết lên người khác, cô ta đem cục đá ném trên mặt đất, xoay người tát trên mặt người đi theo cô ta, mắng: "Đi theo tôi làm gì? Theo dõi cái mông?! Cút! Đừng làm bẩn mắt bà đây!”

Người đi theo bị đánh đến mức che mặt nóng ran không dám phát ra tiếng động, cúi đầu khiêm tốn nói: "Thực xin lỗi" rồi lẳng lặng lui sang một bên.

Hạ Minh làm ngơ, xem như không thấy.

Trong nhận thức của cậu ta, phụ nữ có tính khí thất thường một chút cũng không sao, cậu ta vui vẻ chiều chuộng là được. Tuy nhiên, dù có tùy hứng đến đâu cũng không thể làm trái ý cậu ta, đây là nguyên tắc nếu Minh Toa Toa dám làm trái ý cậu ta, cho dù là hai nhà Minh - Hạ có quan hệ tốt, cậu ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Chờ đợi trên đường đua một lát, Thu Thanh Duy thay đồ đua ra.

Bộ đồ đua màu đen và trắng mặc ở trên người cô, vừa mang vẻ mềm mại, lại lộ ra khí chất, xứng với dáng vẻ kiêu ngạo của cô, cực kỳ có hiệu ứng đánh vào thị giác, khiến người ta chỉ muốn nghĩ tới một điều. Phục tùng dưới chân váy cô.

Đáy mắt Hạ Minh thay đổi liên tục, hướng về phía cô huýt sáo, không ngại khen ngợi cô: "Tôi chưa từng thấy phụ nữ nào mặc một bộ đồ đua xe trông kiều diễm đến như thế."

Người này há mồm ngậm miệng chính là ngôn ngữ của trai thẳng, Thu Thanh Duy trong lòng không mấy vui vẻ, cười trào phúng: "Khả năng kiến thức của Hạ đại thiếu gia đây không được nhiều lắm."

Hạ Minh không thấy khó chịu khi nghe cô nói móc mỉa, khẽ cười một tiếng, nghiêng người tránh sang một bên, giống như một quý ông “Mời”. Thư Thanh Duy mắt nhìn thẳng, hướng về phía chiếc mô tô mà cô đã chọn từ lúc nãy.

Khi trọng tài đã vào vị trí, trận đấu bắt đầu.

Trước khi đội mũ bảo hiểm của mình, Hạ Minh hỏi với nụ cười: "Có cần tôi nhường cô một phút không?”

Thư Thanh Duy “xùy” một tiếng, đem nguyên lời nói trả lại: "À, tôi cũng muốn nói với anh câu đó."

Hạ Minh nhướng mày: "Nếu như vậy, đừng trách tôi vì sao không nhường phụ nữ."

"Không có sự phân biệt giới tính trên đường đua." Sau khi nói xong câu đó, Thu Thanh Duy cuối cùng cũng đội mũ bảo hiểm, không hề nhìn cậu ta.

Ngoài đường đua.

Minh Toa Toa đang cầm đầu nhóm cô gái đua xe để cổ vũ cho Hạ Minh, sợ Thu Thanh Duy không nghe được, Minh Toa Toa còn cố ý cầm loa hô lớn, mấy lời chính là chửi cây dâu mà mắng cây hòe. Dẫm thấp nịnh cao, đúng là trẻ con!

Tô Ngạn mấy lần bị dồn vào góc tường, một bên chịu đựng âm thanh của Minh Toa Toa, một bên lo lắng nhìn đường đua.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện