Tống Vịnh Nguyệt lén lút vươn tay sờ trán, nơi đó vẫn còn sót lại một chút dư vị của cái động chạm kia.
Đột nhiên, giữa muôn vàn ký ức vụn vặt, Tống Vịnh Nguyệt phảng phất như bản thân mình đã từng trải qua cảnh tượng tương tự.
Một vệt tàn ảnh nhanh chóng lướt qua, cô suy tư nhíu mày, muốn nhìn thật rõ thứ kia là gì nhưng rồi chỉ đành bất lực.
Cứ như hiện tượng Dejavu vậy.
Tống Vịnh Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn Tưởng Sơ Huyền, ánh mắt của hắn đặc biệt thâm thúy, không rõ sâu cạn, ý cười nồng đậm vẫn còn treo trên khóe môi, như đang biểu thị tâm tình của người đàn ông lúc này quả thật tốt đẹp.
Tống Vịnh Nguyệt chợt thấy động tâm, không khống chế được mà đỏ mặt.
Dường như Tưởng Sơ Huyền rất hay cười, còn cười đến vô cùng đẹp mắt.
Tuy rằng ngoại hình của hắn rất dễ khiến cho người khác lầm tưởng hắn là một người lạnh lùng ngạo mạn, thế nhưng mỗi khi cười lên, Tưởng Sơ Huyền lại hệt như một khối băng đang dần tan chảy dưới ánh nắng xuân ấm áp.
Nhất là chiếc lúm đồng điếu nho nhỏ kia, cực kỳ chọc người luyến lưu.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Tống Vịnh Nguyệt vội vàng xua tay, có chút giấu đầu hở đuôi nói: "Không có gì."
Tưởng Sơ Huyền nhẹ nhướn chân mày, vừa muốn tiếp tục truy hỏi, đúng lúc dì Trần đã từ phía sau quầy bếp đi ra, trong tay bưng một chiếc khay nhựa, bên trên đặt hai tô hoành thánh bốc lên hơi nóng, mùi thơm như có như không lượn lờ vòng quanh chóp mũi.
Tưởng Sơ Huyền giúp dì Trần đỡ lấy khay nhựa, lại đem tô không có hành lá đặt trước mặt cô, sau đó chu đáo lấy đũa muỗng lau sạch một lượt rồi đưa qua.
"Ăn thôi."
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu, chậm rãi múc một muỗng súp đưa lên nếm thử.
Mùi vị có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, giữa thanh ngọt xen lẫn một chút the cay của tiêu đen xay nhuyễn.
Từng viên hoành thánh vàng ươm óng ánh, bọc bên trong là nhân thịt băm được nêm ướp vô cùng đậm vị.
"Có vừa miệng không?"
Tống Vịnh Nguyệt mềm mềm giọng nói: "Rất ngon."
Hai người thong thả cùng nhau dùng bữa, không khí hòa hợp đến lạ thường.
Đợi đến lúc ăn xong, Tưởng Sơ Huyền chủ động đi thanh toán, dì Trần không chịu nhận tiền, ngược lại còn chuẩn bị thêm một phần hoành thánh chiên giòn đầy ắp để cho hai người mang về.
Sau khi cả hai tạm biệt dì Trần rồi rời đi, Tưởng Sơ Huyền lái xe đi theo một tuyến đường lớn dẫn ra ngoại thành.
Hắn ung dung cầm lái bằng một bên tay, lại bật mở một bản nhạc piano không lời rồi nhẹ giọng đề nghị:
"Đường đi khá xa, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."
Tống Vịnh Nguyệt quả thật đã có chút mệt mỏi, cô gật đầu với hắn:
"Vậy lát nữa anh gọi tôi nhé."
"Được."
Tống Vịnh Nguyệt chỉnh cho ghế xe hơi ngã ra, sau đó nhắm mắt lại, nương theo giai điệu trong trẻo của tiếng đàn piano mà dần dần thả lỏng thân thể.
Không biết thời gian đã trôi bao lâu, có lẽ cũng chỉ đâu đó vài phút.
Tống Vịnh Nguyệt cảm thấy hơi lạnh, vô thức đem hai cánh tay vòng ở trước ngực.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bên tai chợt truyền đến âm thanh khẽ khàng của người đàn ông.
Đầu óc của Tống Vịnh Nguyệt có phần váng vất, không buồn phản ứng lại mà triệt để chìm trong mơ màng.
Không lâu sau đó, xe dường như đã dừng lại, phút sau trên người liền được phủ lên một tầng chăn mỏng.
Tống Vịnh Nguyệt mơ hồ than nhẹ, thoải mái đem cơ thể mình rúc vào bên trong.
Tưởng Sơ Huyền nhìn thấy vài sợi tóc mềm đang rũ trước trán cô gái, liền thay cô vươn tay đem chúng vén ra phía sau.
Tầm mắt lia qua vành tai trắng nõn phớt hồng, yết hầu Tưởng Sơ Huyền bất chợt cứng lại, tâm tư nhộn nhạo loạn thành một mảnh.
D/ục vọng trong hắn giống như một con thú hoang quanh năm đều bị vây nhốt, chính là trong một khắc này trực tiếp phá lồng xông ra.
Muốn chạm vào em ấy.
Muốn chạm vào vành tai kia.
Tưởng Sơ Huyền nặng nề nuốt vào một ngụm nước bọt, bàn tay nam tính không tự chủ được chậm rãi vươn ra, thật cẩn thận tiết chế lực đạo đến mức thấp nhất, sau đó đem vành tai của cô gái nhỏ xoa nắn nhẹ nhàng.
Thật mềm.
Đáy mắt Tưởng Sơ Huyền tối sầm, hắn như chếnh choáng say, như phát nghiện, yêu thích không rời mà giữ lấy mảnh mềm mại nọ, ra sức giày vò bằng những ngón tay của mình.
Tống Vịnh Nguyệt tựa hồ bị đau, theo phản xạ tự nhiên mà rụt đầu né tránh, bờ môi hồng nhuận thổn thức nên một tiếng "ưm" nho nhỏ, khiến cho Tưởng Sơ Huyền vốn đang làm chuyện bất chính khẽ giật mình mà rút tay lại.
Hắn bối rối xoay mặt đi, vội điều chỉnh hô hấp đang dần rối loạn.
Tống Vịnh Nguyệt thế nhưng vẫn không bị đánh thức, an tĩnh vô tư mà tựa ở trên lưng ghế ngủ say.
Tưởng Sơ Huyền thở dài một hơi, lại điều khiển xe tiếp tục di chuyển về phía ngoại ô thành phố.
Đi thêm khoảng gần một giờ đồng hồ, đang lúc đầu chiều ánh nắng chói chang, chiếc xe sang trọng cuốn theo bụi mù lướt nhanh trên con đường nhỏ, xuyên qua một cánh rừng thông xanh thẳm, rồi dừng lại trước cổng một viện điều dưỡng phủ đầy cây lá thâm u.
Sau khi đỗ xe vào bãi, chưa đợi Tưởng Sơ Huyền đánh thức thì Tống Vịnh Nguyệt đã tự động tỉnh giấc.
Cô xoa xoa hai mắt nhập nhèm, giọng mũi mềm mại như đang làm nũng: "Đã đến rồi sao?"
Tưởng Sơ Huyền nhìn cô gái mới vừa ngủ dậy, trong vô thức bày ra dáng vẻ nhu thuận như một con mèo nhỏ, mỉm cười đầy cưng chiều nói:
"Ừ, chúng ta vào thôi."
Tống Vịnh Nguyệt không nhìn ra được tình cảm mờ ám trong mắt người nọ, thản nhiên gật gật đầu.
Cô duỗi người ngồi thẳng lưng dậy, tấm chăn mỏng vẫn đắp trên người theo động tác này liền