Đến cuối cùng, buổi xem mắt này lại kết thúc trong không vui.
Tống Vịnh Nguyệt mơ hồ nhận ra, Tưởng Sơ Huyền đang tức giận, nhưng cô căn bản không đoán ra được lý do khiến hắn đột ngột thay đổi thái độ.
Sau khi vứt lại một tấm danh thiếp cùng câu nói "Tôi sẽ để trợ lý gửi bản hợp đồng đến cho cô.
" Tưởng Sơ Huyền liền thong dong rời khỏi nhà hàng.
Tống Vịnh Nguyệt dù không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết, mình đã vô tình làm cho đối phương phật lòng.
Nán lại thêm một lúc rồi mới lặng lẽ ra về, vừa đi được cách nhà hàng một khoảng không xa, Tống Vịnh Nguyệt chần chờ hồi lâu, vẫn quyết định gọi điện thoại đến cho cha mình.
Chỉ sau vài hồi chuông, Tống Dương đã chấp nhận cuộc gọi, nhưng ông chỉ im lặng không nói.
Trong lòng Tống Vịnh Nguyệt chậm rãi đè nặng theo từng giây trầm mặc, lát sau, rốt cuộc vẫn là cô mở miệng trước, nhưng nghẹn một lúc lâu lại chỉ phát ra một tiếng gọi run rẩy:
"Cha! "
Bên tai truyền đến tiếng thở dài của người đàn ông cùng giọng điệu khó nén được sự áy náy.
"Vịnh Nguyệt, mong con! sẽ nghĩ cho cha và em gái con! "
Gió đêm Ninh thành nhẹ nhàng lướt qua làn váy lam nhạt, hơi lạnh cũng theo đó mà kéo đến, nhưng lại chẳng thể bì được với sự buốt giá tận sâu đáy lòng.
Tống Vịnh Nguyệt ngắt điện thoại.
Bóng lưng xinh đẹp đứng giữa màn đêm lộ ra cảm giác quạnh quẽ nói không nên lời.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười chua xót.
Cùng là huyết thống thân sinh, một người thì nhận được vô vàn yêu chiều, người kia lại chẳng khác gì một món hàng hóa, bất cứ lúc nào cũng có thể mua qua bán lại.
Tống Vịnh Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén không cho nước mắt tuôn ra.
Từ năm 16 tuổi thì cô đã không còn khóc nữa rồi, vì cô biết rất rõ, đối mặt với bất công của cuộc đời, nước mắt chỉ làm cho bản thân cô càng thêm thảm hại.
Thôi, cứ xem như là trả lại công ơn nuôi dưỡng cho Tống gia đi.
Nghĩ vậy, trong lòng Tống Vịnh Nguyệt cũng chợt thấy nhẹ nhàng hơn.
Đến nước này rồi, người cô yêu đã không thể thuộc về cô, vậy thì việc kết hôn với ai có còn quan trọng sao?
Tống Vịnh Nguyệt ảm đạm nhìn tấm danh thiếp nằm gọn trong tay, mất một lúc lâu sau mới tích đủ dũng khí gọi cho người đàn ông nọ.
Giống như đã chờ đợi từ lâu, Tưởng Sơ Huyền bắt máy rất nhanh, nhưng thái độ lại cực kì thờ ơ.
Hắn lười nhác nhả ra một chữ không rõ vui giận: "Hửm?"
Tống Vịnh Nguyệt mím môi, hạ quyết tâm nói: "Là tôi, tôi đồng ý thỏa thuận kết hôn với anh.
"
"Ồ? Nhanh như vậy đã thông suốt rồi?"
Giọng người đàn ông khi truyền qua loa điện thoại dường như bị phủ thêm một tầng sương mù trầm đục, ngoài ý muốn lộ ra một loại quyến rũ chí mạng, tràn đầy cảm giác xâm lược và nguy hiểm.
Tống Vịnh Nguyệt rũ mắt, siết chặt lấy điện thoại: "Tôi muốn biết chính xác số tiền mà ông ta đã nhận từ anh.
"
Một tiếng cười khẽ khàng lọt vào trong tai.
Tưởng Sơ Huyền phóng khoáng nói ra một con số đủ để khiến Tống Vịnh Nguyệt choáng váng.
Ngừng một chút, sự chú ý của hắn lại va vào tiếng "ông ta" đầy lạnh nhạt phát ra từ cô gái, hắn không khỏi hứng thú đặt câu hỏi:
"Cô đổi xưng hô rồi? Tôi có thể cho rằng, cô đây là đã chết tâm với ngài Tống hay không?"
Tống Vịnh Nguyệt hơi ngẩng đầu nhìn, đêm nay lại là một đêm không trăng.
Thật tĩnh mịch.
"Nếu như! tôi nói là nếu như, tôi có thể kiếm đủ số tiền đó trả cho anh, liệu tôi có thể lấy lại tự do không?"
Đầu dây bên kia, Tưởng Sơ Huyền im lặng hai giây rồi nhẹ giọng cười nói:
"Được.
"
Như đã tìm được một tia ánh sáng từ trong bóng tối vô tận, Tống Vịnh Nguyệt vui mừng nói: "Cảm ơn anh.
"
Âm thanh vốn dĩ đã mềm mại của Tống Vịnh Nguyệt như bị cảm xúc mãnh liệt lúc này chi phối, nghe vừa giống như tiếng nỉ non của động vật nhỏ, lại vừa như chiếc bẫy được dệt từ mật hoa thơm ngọt, không chút kiêng dè mê hoặc người nghe.
Tưởng Sơ Huyền dường như thất thần trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn vội vàng chào cô một tiếng, sau đó liền ngắt máy, có phần giống với bỏ của chạy lấy người.
Tống Vịnh Nguyệt không phát hiện ra sự mất tự nhiên của hắn, cô phân vân chốc lát, vẫn là đem số điện thoại của Tưởng Sơ Huyền lưu vào danh bạ.
Xem thời gian đã muộn, cũng gần đến giờ đóng cửa ký túc xá, Tống Vịnh Nguyệt tạm gác lại những suy nghĩ ngổn ngang, nhanh chóng gọi một chiếc taxi rồi ra về.
Sáng ngày hôm sau, bên phía Tưởng Sơ Huyền đã gửi đến một bản hợp đồng với tất cả điều khoản hết sức minh bạch.
Mà yêu cầu của hắn đối với người vợ thỏa thuận là cô lại càng đơn giản và thẳng thắn.
Không gây phiền toái cho