Tiết học đầu giờ chiều của trường Nghệ Thuật sắp bắt đầu, trước cổng và trong khuôn viên trường toàn là người vội vã đi đi lại lại, nhìn qua đều là nam thanh nữ tú, tùy tiện điểm mặt một người cũng có thể lập tức đưa vào debut.
Lúc này, một chiếc xe cực độ xa hoa thong thả dừng lại ngay vị trí cổng chính, một giây sau, cửa phó lái "cạch" một tiếng bị người đẩy mở, trông thấy đầu tiên chính là một đôi chân dài thẳng tắp, sau đó là một bó hoa cẩm tú cầu thoạt nhìn không kém phần đắt đỏ.
Cô gái vừa bước xuống xe nhẹ cúi người, nói gì đó với người trong xe rồi mới xoay lưng đi vào trường học.
"Kia, nếu tớ không nhìn lầm thì đó là dòng xe xa xỉ mới vừa được tung ra thị trường của hãng xe K."
Một nhóm ba cô gái đang đi bên đường bị một màn siêu xe cùng mỹ nữ làm cho lóa mắt, khó giấu nổi ganh ghét mà bàn tán.
"Người vừa bước xuống là ai, là sinh viên trường ta?"
"Chắc vậy rồi."
Tô Viên đứng ở một bên nhìn bóng lưng thon gầy dần dần khuất xa, lại nhìn hướng rời đi của chiếc xe nọ, khóe môi nhếch lên một độ cung làm cho lòng người rét lạnh.
Cô ta khinh bỉ cười, lại liếc nhìn hai người bạn đang đứng cạnh mình.
"Là Tống Vịnh Nguyệt, đứa con hoang của Tống gia, hai cậu không nhìn ra sao?"
Hai người kia như được chỉ điểm, trong lòng lập tức sáng tỏ.
"Con nhỏ đó làm sao vậy, từ khi nào lại được siêu xe tiền tỷ đưa đón như vậy?"
"Tống gia khẳng định không cho cô ta đãi ngộ đó, dù sao cũng chỉ là một đứa con hoang." Một cô gái trong đó không khỏi nhíu mày.
"Chỉ e là..." Tô Viên cười khẩy, giọng nói khó nén nổi chán ghét tận xương, "Bao nuôi."
"Nếu là thật..."
Tô Viên cười lạnh, trong đầu bắt đầu nghĩ cách đem chuyện dơ bẩn này của Tống Vịnh Nguyệt công khai ra ngoài, tốt nhất là nháo lớn một trận, để cho những người có cảm tình với Tống Vịnh Nguyệt triệt để nhìn thấu được lớp vỏ bọc đáng khinh kia.
Mặc kệ những ánh mắt không mấy thiện cảm, Tống Vịnh Nguyệt lúc này vẫn còn đang bận tiêu hóa hết mớ cảm xúc khiến người ta lâng lâng như bị mất hồn.
Ban nãy bị Tưởng Sơ Huyền giả giả thật thật nói lời lưu manh, Tống Vịnh Nguyệt lại trì trệ không kịp phản ứng, đôi gò má nóng đến khó nhịn, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ thốt ra một câu ngốc nghếch.
"Tôi, không hiểu anh đang nói gì."
Tưởng Sơ Huyền mỉm cười, khẽ thở dài tựa như cam chịu: "Tôi là nói, về sau sẽ chiều chuộng cô."
Tống Vịnh Nguyệt bị lời nói thiếu đứng đắn này làm cho hoảng hốt, những chỉ có thể cắn răng sống chết chống đỡ.
"Anh...!đừng đùa như vậy."
Tưởng Sơ Huyền cũng xem như co được dãn được, cảm thấy đã trêu chọc đủ thì lập tức thu tay, hắn dịu giọng nói lảng sang chuyện khác:
"Tôi cảm thấy tâm trạng của cô không tốt, là bỗng dưng biết được thì ra chuyện tình cảm của mình đã bị người khác bàn tán sau lưng?"
Tống Vịnh Nguyệt rũ mắt, cúi đầu nhìn bó hoa trong lồng ngực mình, hiu quạnh trả lời: "Ừm."
Tưởng Sơ Huyền nhìn chằm chằm đỉnh đầu dịu ngoan kia, đột nhiên nhấc tay, nhẹ nhàng xoa hai cái lên trên mái tóc mềm mại của cô gái.
"Đều qua rồi, về sau tôi cho cô chỗ dựa.
Không cần phải sống uất ức như trước kia nữa."
Tống Vịnh Nguyệt chấn động, cơ thể cứng nhắc ngồi đó, không chỉ vì cái xoa đầu lạ lẫm nhưng đầy ôn nhu, mà còn có lời nói có phần thâm ý kia.
Tống Vịnh Nguyệt nghe hiểu được.
Đây chính là thái độ cứng rắn mà hắn dùng để đáp trả lại câu "tôi là người gây nhiều thị phi" của cô vào đêm hôm nọ.
Cảnh vật xung quanh như dần phai nhạt, trở nên thất sắc ảm đạm.
Trước mắt cô, chỉ còn lại duy nhất hình bóng của Tưởng Sơ Huyền.
Hắn đang mỉm cười, ánh mắt thâm thúy, giống như hàm chứa vô hạn yêu chiều.
Khi bị hắn nhìn chăm chú như vậy, Tống Vịnh Nguyệt có cảm giác như bản thân mình chính là đầu quả tim mà người đàn ông này tâm tâm niệm niệm.
Bỗng nhiên, Tống Vịnh Nguyệt lại nhớ đến câu hỏi ban nãy của Tưởng Sơ Huyền.
Là Cố Lan đẹp, hay là hắn đẹp.
Tống Vịnh Nguyệt nhất thời không thể nói rõ.
Cô chỉ biết, ngay thời khắc này, đôi mắt thâm tình của Tưởng Sơ Huyền chính là thứ xinh đẹp nhất đã từng hiện hữu trong sinh mệnh cằn cỗi của cô.
"Vịnh Nguyệt!"
Một tiếng gọi cắt ngang qua dòng suy nghĩ của Tống Vịnh Nguyệt, kéo cô ra khỏi từng hồi rung cảm tựa như nắng hạn gặp mưa rào rồi về với thực tại.
Tống Vịnh Nguyệt giật mình hít vào một hơi, vừa xoay đầu đã nhìn thấy một cô gái xinh xắn chỉ cao hơn mét rưỡi, vai đeo theo balo, có chút chật vật chạy về phía cô.
Đó là Văn Kỳ, đại tiểu thư của một gia đình quân nhân ở Ninh thành.
Khác với Tống Vịnh Nguyệt học ở khoa diễn xuất, cô ấy là sinh viên của khoa biên kịch.
Cả hai tình cờ quen biết nhau trong một lần ôn tập ở thư viện trường, sau đó bởi vì có nhiều điểm chung mà càng ngày càng trở nên thân thiết.
"Vịnh Nguyệt, cậu có biết cậu bị người ta đăng bài bêu xấu rồi không?"
Văn Kỳ chạy đến trước mặt cô, thở gấp mấy hơi mới nói ra một câu