Tống Vịnh Nguyệt ngắm nhìn bóng dáng trên màn hình điện thoại hồi lâu, không nhịn được sinh lòng cảm thán.
Xem ngày tháng đăng tải, Tưởng Sơ Huyền đã có đến 5 năm không đổi ảnh đại diện.
Tuy rằng không biết nữ sinh này là ai, nhưng đó hẳn phải là một người cực kỳ quan trọng đối với Tưởng Sơ Huyền.
Người yêu cũ?
Cũng có thể là bạch nguyệt quang.
Dù sao cũng là chụp lén.
Đúng lúc này, góc trên màn hình chợt phát ra một thông báo, là Tưởng Sơ Huyền đã trả lời lại tin nhắn của cô.
"Không tệ, rất đẹp."
Tống Vịnh Nguyệt không nhịn được mím môi, trên mặt mơ hồ nóng cháy.
Cô gõ gõ màn hình, trả lời: "Là bạn tôi chụp cho."
"Ừm.
Tôi định dùng nó đăng thông báo chính thức lên trang chủ của Tưởng Vọng."
Nhìn thấy hai chữ Tưởng Vọng, Tống Vịnh Nguyệt có hơi ngờ ngợ, dường như đã hiểu ra một chút ý định của Tưởng Sơ Huyền.
Kia là công ti con chuyên về các dòng trang sức xa xỉ thuộc trướng của tập đoàn Tưởng Vân, do Tưởng Sơ Huyền toàn quyền quản lý.
Hiện tại hắn nói sẽ dùng hình cô để đăng thông báo trên trang chủ, khả năng rất cao là sẽ liên quan đến hoạt động chính thức của nhãn hàng.
Quả nhiên, Tưởng Sơ Huyền đã gửi đến tin nhắn kế tiếp, chứng thực suy đoán của cô.
"Tôi dự định, để cô làm người mẫu cho dòng trang sức mới của tôi.
Như vậy cũng thuận tiện giải quyết luôn cả tin đồn bao nuôi."
"Nghĩ xem, bên phía Tưởng Vọng muốn mời cô làm người mẫu cho họ, chiêu đãi cô một bữa cơm rồi đưa đón cô quay về, đây là chuyện rất hợp tình hợp lý."
Tống Vịnh Nguyệt khô khốc nuốt vào một ngụm nước bọt, ngón tay có chút run rẩy di chuyển trên màn hình.
"Anh không cần phải như vậy, mời người mẫu cho nhãn hàng là chuyện lớn, đâu thể để anh hi sinh chỉ để thay tôi giải quyết chút rắc rối này."
Tưởng Sơ Huyền lại không cho là đúng.
Hắn gửi đến một icon nhướn cao chân mày, biểu thị bản thân đang vô cùng bất mãn với ý nghĩ này của cô.
"Nếu cô cảm thấy không đáng, có thể chủ động yêu cầu giảm bớt thù lao của hợp đồng quảng cáo."
"A?" Tống Vịnh Nguyệt hoảng sợ rồi.
Còn có thù lao ư?
Tưởng Sơ Huyền lại tiếp tục gửi icon bất mãn:
"Tôi cảm thấy khí chất của cô rất phù hợp với bộ trang sức lần này của tôi, vốn ý định ban đầu là để sau khi hoàn thành hôn lễ mới cùng cô bàn chuyện hợp đồng.
Hiện tại vừa khéo, có thể xem như một công đôi việc, cô hiểu ý tôi chứ?"
Tống Vịnh Nguyệt không ngốc, tất nhiên là lý giải được.
Bên trong điều khoản hợp đồng hôn nhân có nói, Tưởng Sơ Huyền sẽ giúp cô tạo mọi điều kiện thuận lợi để gia nhập làng giải trí, như vậy, xuất hiện trong quảng cáo về trang sức cũng là một cách thức đưa cô đi vào tầm mắt của công chúng.
Nhưng là xét theo hướng sâu xa hơn, khởi đầu sự nghiệp bằng việc làm người mẫu cho một thương hiệu xa xỉ, cũng chính là gián tiếp giúp cô nâng tầm giá trị của bản thân.
Nếu đợt quảng bá này đạt được thành công, cô có thể thu về tiếng tăm không nhỏ, tự nhiên cũng sẽ dễ dàng nhận được càng nhiều cơ hội phát triển.
"Tôi có thể hiểu."
Tưởng Sơ Huyền lúc này mới hài lòng gửi đến icon vui vẻ: "Tốt."
"Kia..." Tống Vịnh Nguyệt do dự, rốt cuộc vẫn hỏi ra vấn đề mình thắc mắc.
"Anh nói khí chất của tôi phù hợp.
Như thế nào gọi là phù hợp?"
Tưởng Sơ Huyền giống như đang cân nhắc câu trả lời, khung hiển thị tin nhắn đang được nhập liên tục mất đi rồi lại xuất hiện, sau một lúc mới được gửi qua:
"Tên của bộ sưu tập lần này là Trăng Xanh.
Các trang sức đều có thiết kế lấy cảm hứng từ hình ảnh trăng khuyết và sử dụng các loại đá quý có màu xanh lam làm điểm nhấn, mang ý nghĩa tôn vinh nét đẹp thanh lịch và tao nhã."
Dừng một chút, Tưởng Sơ Huyền lại mờ ám bổ sung:
"Và cô thì rất phù hợp với cái đẹp mà tôi vẫn luôn hướng đến cho bộ sưu tập này."
Tống Vịnh Nguyệt ngượng ngùng, lại nhìn tấm ảnh của chính mình mà cô vừa mới gửi qua cho Tưởng Sơ Huyền.
Đúng là không thể phủ nhận.
Rất nhẹ nhàng, cũng rất thanh nhã.
Trước kia cô luôn tự nhận thấy gương mặt của mình tuy rằng xinh xắn, nhưng lại khá mờ nhạt, kém phần rực rỡ và ấn tượng.
Cho đến khi cô nghe qua một số người nói, trong đó bao gồm cả đạo diễn Tiêu Lân, rằng diện mạo quá mức nổi bật sẽ rất khó tiến xa trong giới điện ảnh.
Dù sao thì, thứ mà một diễn viên chân chính cần thể hiện ra chính là linh hồn của nhân vật, chứ không phải vẻ đẹp mang tính cá nhân.
Tống Vịnh Nguyệt cảm thấy lời nói này rất có đạo lý, tự nhiên cũng sẽ trở nên đặc biệt hài lòng với sự đơn điệu của ngoại hình này.
Nhưng hiện tại, trước mắt lại có một người đàn ông vô cùng ưu tú không hề keo kiệt mà khen ngợi vẻ ngoài của cô, nói không rung động thì đó chính là nói dối.
"Tôi không chắc mình sẽ làm tốt, nhưng tôi sẽ cố gắng, về tiền hợp đồng quảng cáo cũng không cần đâu, anh đã trả bằng cách giúp tôi có cơ hội xuất hiện trước công chúng rồi."
Tưởng Sơ Huyền giống như đã bị sự nhu thuận này của cô chọc cười.
Lần này hắn trả lời lại bằng một nhãn dán, đó là hình ảnh một con thỏ lớn, đang xoa xoa đầu con thỏ bé hơn:
"Nói sau đi.
Giờ đã vào học rồi đúng không? Ngoan ngoãn tắt điện thoại, nghiêm túc học tập.
Đến chiều thì mọi thứ sẽ ổn."
Tống Vịnh Nguyệt mỉm cười, bất giác nghe theo lời hắn, thực sự tắt điện thoại cất đi.
Buổi chiều tan học, Văn Kỳ như đã lắp sẵn định vị trên người cô, chuẩn xác chạy đến chỗ cô, vui vẻ ríu rít.
"Chúc mừng cậu nha