Trong văn phòng có một cái chớp mắt yên tĩnh.
Thư Trừng thanh thanh giọng nói, chuẩn bị thuyết phục Triệu Gia Tùng, “Chủ nhiệm, tôi chỉ là một người bình thường, đến lúc đó nếu ở trước màn ảnh khẩn trương, vẫn luôn NG, vậy sẽ kéo chậm lại tốc độ của đoàn phim.”
“Tất cả mọi người đều là người thường, đều sẽ khẩn trương, nhân chi thường tình (*) mà.” Triệu Gia Tùng quả thực dầu muối không ăn.
(*) Nhân chi thường tình (人之常情): chỉ chuyện thường tình của con người.
Thư Trừng: “……”
Triệu Gia Tùng đôi tay đan vào nhau, suy xét một hồi, sau đó nói một câu: “Như vậy đi, chuyện này cô trước suy xét một chút, qua hai ngày lại trả lời tôi. Ban lãnh đạo nhà trường chính là rất coi trọngviệc này.”
Thư Trừng cười khổ, gật gật đầu: “Được.”
“Vậy cô đi về trước đi.” Triệu Gia Tùng cười nói.
Sau khi Thư Trừng trở lại văn phòng, Giả Dung Dung liền đã đi tới, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: “Chủ nhiệm tìm cô có chuyện gì vậy?”
“Không phải có đoàn phim tới đóng phim sao? Chủ nhiệm bảo tôi đi quay mấy cảnh dạy học.” Thư Trừng thở dài nói.
“Đây là chuyện tốt mà, cô làm gì mặt ủ mày ê.” Giả Dung Dung nở nụ cười.
Thư Trừng liếc nhìn cô ấy một cái, “Được, vậy tôi nói với chủ nhiệm, nhường chuyện tốt này cho cô.”
Cô nhấn mạnh hai chữ “chuyện tốt”, nghe tới hơi có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng đừng.” Giả Dung Dung vội vàng xua tay cự tuyệt, “Tôi thì thôi đi, cỡ phàm nhân như tôi đây thì không thích hợp lên TV.”
Thư Trừng tức giận liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Đứng nói chuyện eo không đau.”
Giả Dung Dung cười khẽ hai tiếng, “Bây giờ cô chính là giảng viên nữ thần của đại học sư phạm Thanh Viễn, tự nhiên thích hợp lên TV nhất. Nhưng mà nếu bị Khương Phi Nhã biết chuyện này, phỏng chừng sẽ tức chết rồi.”
Thư Trừng bất đắc dĩ, Khương Phi Nhã là giáo viên tiếng Anh củahọc việnngoại ngữ, dáng người cao gầy, lớn lên cũng thật xinh đẹp. Trước khi cô chưa đến đại học sư phạm Thanh Viễn, Khương Phi Nhã chính là nữ thầntrong lòng sinh viên, độ nổi tiếng so với hoa hậu giảng đường cao hơn nhiều.
Chờ khi Thư Trừng tới, mới đánh vỡ tình hình này. Khác với Khương Phi Nhã cao ngạo lạnh lùng, Thư Trừng ngày thường dạy học đều rất dịu dàng, tự nhiên rất nhiều sinh viên cũng nghiêng về phía cô nhiều một chút.
Thường xuyên qua lại như thế, nhưng thật ra trong lúc vô ý bị Khương Phi Nhã biết được, cũng liền không mấy ưa thích cô.
“Dung Dung, tôi chính vì việc này đau đầu đó, cô còn vui sướng khi người gặp họa.” Thư Trừng trừng mắt nhìn cô ấy liếc mắt một cái.
Giả Dung Dung cười trộm, một lát liền khôi phục đứng đắn, “Được rồi, nếu là chủ nhiệm nói, cái này hơn phân nửa, cô cũng cự tuyệt không được, không bằng tiếp thu đi.”
Thư Trừng một buổi trưa liền ở đây mà thở ngắn than dài vượt qua.
***
Buổi chiều tan tầm, Thư Trừng trở về chỗ ở. Ngày mai thứ bảy, cô tiện đường mua chút đồ ăn, cuối tuần cũng liền không cần lại đi một chuyến.
Cô sống ở tiểu khu cách đại học sư phạm Thanh Viễn không xa, tàu điện ngầm liền ở gần tiểu khu, ngồi sáu cái trạm liền đến. Căn nhà một phòng một sảnh, đủ để một mình cô sống.
Cha mẹ ở Lâm Thành, tiếp giáp thành phố Thanh Viễn, Thư Trừng lúc nghỉ về nhà cũng tương đối thuận tiện.
Sau khi Thư Trừng tốt nghiệp thạc sĩ liền trực tiếp tới đại học sư phạm Thanh Viễn, lúc sau rất thuận lợi trở thành một giảng viên.
Vừa mới trở lại chỗ ở, bố của Thư Trừng liền gọi điện thoại lại đây.
“Ngày mai bố muốn tới Thanh Viễn mở họp?” Thư Trừng vừa bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, vừa hỏi.
“Đúng vậy, Trừng Trừng, mẹ con bảo bố mang theo rất nhiều đồ cho con.” Thư Hàng cười ha hả mà nói.
“Chỗ này của con cũng không thiếu, mang lại đây nhiều phiền toái.” Thư Trừng không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
“Con nói với bố cũng vô dụng, mẹ con bảo bố mang, vậy bố chỉ có thể mang.” Thư Hàng nói.
Thư Trừng biết tính cách của mẹ cô Phùng Lan Anh, phỏng chừng nói cũng vô dụng.
Cô chỉ phải nói: “Vậy ngày mai sau khi bố mở họp xong liền gọi điện thoại cho con, bằng không…… Nếu không con đón bố đi.”
“Không cần, không cần, bố đến cùng cùng người khác, đến lúc đó gọi điện thoại cho con, liền quyết định như thế.”
Hai người lại hàn huyên vài câu, rồi mới liền cúp điện thoại.
***
Ngày thứ hai, Thư Trừng dựa vào địa chỉ Thư Hàng cho, đi ra ngoài tìm ông ấy.
Khách sạn Lệ Nguyên cách nơi cô sống không tính rất xa, nhưng là ngồi xe điện ngầm phải đổi xe, sau khi Thư Trừng nghe điện thoại, liền trực tiếp ra cửa.
“Bố, tại sao bố lại đi ra.” Thư Trừng vừa đến cửa của khách sạn Lệ Nguyên, liền nhìn thấy Thư Hàng mặc tây trang đứng ở kia.
Thư Hàng thấy con gái tự nhiên vui vẻ, “Bố sợ con không quen đường, cho nên liền đi ra, dù sao đã mở họp xong rồi.”
Thư Trừng bất đắc dĩ, kéo cánh tay Thư Hàng đi vào trong, “Con lại không phải một đứa bé, tại sao lại sẽ không quen đường.”
Thư Hàng vỗ vỗ tay cô, cũng không nói lời nào, cười mang cô đi vào khu nghỉ ngơi.
Trên đường, Thư Hàng gặp người lần này cùng nhau tới mở họp.
Người nọ cười hỏi: “Đây là khuê nữ của ông sao, cũng lớn như thế rồi.”
Thư Hàng cười cười, nói với Thư Trừng: “Đây là chú Từ.”
“Chào chú Từ.” Thư Trừng lễ phép mà mỉm cười.
“Thư Trừng cũng trổ mã đến xinh đẹpnhư thế, còn ngoannhư thế, không giống con trai nhà tôi. Lão Thư à, ông cũng thật là có phúc.” Từ Đường Tân cười khen nói.
Thư Hàng vui tươi hớn hở mà tiếp được, “Nó à, cho tới nay cũng tương đối bớt lo.”
Từ Đường Tân cười cười: “Tôi cũng không quấy rầy cha con hai người gặp mặt, tôi đi vào trước.”
Thư Hàng gật gật đầu, “Được.”
Hai người ngồi xuống, Thư Hàng lập tức xách đồ vật của Phùng Lan Anh bảo mang đến lại đây.
“Tại sao lại nhiều như vậy?” Thư Trừng đầu đầy vạch đen mà nhìn nhìn.
Ăn dùng, đầy đủ mọi thứ. Không biết, còn tưởng rằng thành phố Thanh Viễn mua không được đó.
“Mấy cái món khô này đều là mẹ con tự tay làm, bên ngoài chưa chắc ăn được đâu. Còn có mấy cái này đều là người khác đưa, trong nhà ăn không hết, liền tiện thể mang theo một chút cho con.” Thư Hàng cười cười nói.
Thư Trừng nhìn nhìn từng cái, cô nhíu mày: “Bố, nhiều đồ như thế bố xách lại đâynhư thế nào, có mệt hay không.”
Cả hai bao lớn đó, Thư Trừng ước lượng một chút, còn rất nặng.
“Mệnh lệnh của mẹ con, bố nào dám từ chối.” Thư Hàng thở dài.
Đặt đồ sang một bên, Thư Trừng liền hỏi: “Hai người gần đây như thế nào? Mẹ ở nhà có khỏe không?”
“Rất là tốt nha, gần đây mẹ con tâm tình đặc biệt tốt.” Thư Hàng khẽ hừ một tiếng.
Thư Trừng nhìn