Bộ phim mới sắp chiếu, Lê Dữ hoàn toàn thoát không ra, lịch trình một cái lại tiếp một cái, anh ngay cả ngủ thời gian đều ngắn lại một nửa.
Anh có nghĩ thầm tự mình đi tìm Thư Trừng tâm sự cũng không được, chỉ phải mỗi ngày bớt thời giờ nhắn tin cho cô tình hình gần đây của mình.
Hôm nay ăn cái gì, đi đâu, làm cái gì, toàn bộ báo cáo một lần với Thư Trừng, cũng mặc kệ Thư Trừng có trả lời tin nhắn hay không.
Thư Trừng đều nhìn một lần mỗi cái tin nhắn Lê Dữ gửi, ngẫu nhiên sẽ trả lời một lần.
Sinh viên lập tức sắp nghỉ hè, cô phải chuẩn bị đề thi kiểm tra cuối kỳ, còn phải sửa bài thi, thời gian của cô tự nhiên cũng không nhiều lắm.
Giữa trưa khi ăn cơm, Thư Trừng lại nhận được ảnh chụp Lê Dữ gửi tới, ảnh chụp ăn cơm hộp.
Thư Trừng mím môi cười cười, liền nhấn trở về.
“Cô đang xem cái gì thế?” Giả Dung Dung duỗi cổ hỏi.
“Một bức ảnh hài hước.” Thư Trừng tự nhiên mà trả lời.
Giả Dung Dung lập tức hứng thú, “Bức ảnh hài hước gì làm cho cô cười vui vẻ như vậy?”
Thư Trừng nhẹ nhàng cười, trả lời cô ấy, “Bán thảm.” (*)
(*) Nguyên văn là “mại thảm” (卖惨): là lợi dụng tình huống bi thảm của chính mình để có được sự đồng cảm của người khác.
“Bán thảm đổi lấy sự đồng cảm? Loại ảnh chụp này không tính hài hước nha, nhưng mà cô không cần mắc mưu bị lừa đó.” Giả Dung Dung dặn dò cô.
Thư Trừng cười tủm tỉm mà nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không mềm lòng như vậy đâu.”
***
Bộ phim《Chúng ta trong thời gian》 này được nhiều người định vị là một thế hệ của tuổi trẻ, vì đã chiếm trước độ hot trong khoảng thời gian nghỉ hè này. Cuối cùng công ty chế tác vỗ tay quyết định, đặt bộ phim này ở trên mạng truyền phát tin.
Vì tính hoàn chỉnh của cả bộ phim, cũng vì để cho độ hot của bộ phim này sẽ không nhanh hạ nhiệt như vậy, công ty quyết định rèn sắt khi còn nóng.
Thượng tinh truyền phát tin tất nhiên có chỗ tốt của nó, nhưng là thời gian xét duyệt và thời gian sắp xếp phim sẽ kéo rất dài.
Bộ phim này của bọn họ phí tổn tham gia vào so sánh với một vài bộ phim, không tính rất cao, cho nên không cần thiết bây giờ giảm bớt độ hot.
Mà hiện giờ internet đã rất phát đạt, càng nhiều người lựa chọn xem phim truyền hìnhở trên phần mềm video, đặc biệt là người trẻ tuổi.
Thời điểm trên đường tan học, tan tầm, ăn cơm, tùy thời tùy chỗ, chỉ cần bạn muốn xem, đều có thể lấy điện thoại ra mà xem.
Mấy nền tảng video truyền thông lớn đều vẫy cành ôliu về phía 《Chúng ta trong thời gian》.
Cuối cùng công ty chế tác quyết định bán 《Chúng ta trong thời gian》cho video Sao Biển.
Video Sao Biển là nền tảng phương tiện truyền thông video trực tuyến hàng đầu trong nước, sinh động người dùng hoạt động mỗi ngày của nó trên trăm triệu, hơn nữa mấy năm nay có rất nhiều phim mạng ở nền tảng này bùng nổ, cũng coi như có kinh nghiệm.
Công ty chế tác lựa chọn nó, cũng là đã trải qua suy tính một hồi.
Sau khi ký kết hiệp ước, video Sao Biển liền bắt đầu tuyên truyền lên. Giống như hứa hẹn trong hiệp ước như vậy, độ hot đề tài trên Weibo, mua bản thảo marketing.Trực tuyến và ngoại tuyến, sắp bắt đầu chuẩn bị hot lên.
Các vai chính chuyển tiếp official Weibo của video Sao Biển, các fans tự nhiên cũng kích động lên.
—— Hội viên vừa mới quá thời hạn, xem ra lại phải hướng hội viên rồi.
—— Không nghĩ tới nhanh như thế liền có thể xem, đến lúc đó nhất định để cho bạn bè xung quanh đều đi xem.
—— Lại phải trải qua những ngày một tuần hai tập dày vò, hu hu……
—— Chờ mong đã lâu, a a a a a a
—— Sao Biển năm trước vừa mới bùng nổ mấy bộ phim, năm nay lại muốn bắt đầu đầu tàu gương mẫu sao?
—— Không thể không nói, Sao Biển rất có ánh mắt. [vỗ tay][vỗ tay]
Các fans hoan hô nhảy nhót, người qua đường lại bình tĩnh hơn, đều giữ thái độ đợi xem.
***
Kỳ thi của đại học sư phạm Thanh Viễn kết thúc, bọn học sinh đều về nhà, Thư Trừng vội xong chuyện trên đỉnh đầu, cũng không có ở thành phố ở lại Thanh Viễn nhiều lắm.
Cô đã sớm mà mua vé xe lửa Lâm Thành, rồi mới quay trở về nhà.
Thư Hàng sớm đã lái xe đến nhà ga đón Thư Trừng, con gái về nhà, ông tự nhiên cũng vui vẻ.
Tháng bảy, thời điểm nóng nhất trong năm, mặt trời quá mức gay gắt, không mấy người nguyện ý ở bên ngoài đi lại.
Thời điểm Thư Trừng kéo va ly đi ra, liền nhìn thấy Thư Hàng đứng ở chỗ cổng ra, trên mặt hun đến đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm.
Cô có chút bực, “Bố, tại sao bố lại không vào trong xe ngồi chờ con.”
Thư Hàng tiện tay tiếp nhận va ly của cô, cười cười nói: “Bố sợ con nhiều đồ, xách không nổi. Còn có, nếu mà con tìm không thấy xe bố ngừng ở đâu làm sao bây giờ?”
Thư Trừng bất đắc dĩ, “Sao có thể như thế được, con về nhà sẽ không mang rất nhiều đồ, bằng không con lên xe lửa như thế nào.”
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Thư Hàng cười ha hả mà kéo va ly đi ra ngoài.
Thư Trừng thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Thư Hàng, cô từ trong túi xách vội vàng lấy ra khăn giấy ướt, “Tất cả đều là mồ hôi, con giúp bố lau.”
Thư Hàng vui mừng mà cười cười, rồi mới lấy khăn giấy ướt, “Bố tự mình lau.”
Thư Trừng đưa khăn giấy ướt cho ông, sau đó hai người nói nói cười cười, đi lên xe.
Va ly bỏ vào sau bị rương, Thư Trừng hướng ngồi vào ghế phụ, Thư Hàng lên xe, lập tức liền mở điều hòa.
Khí lạnh chậm rãi tản ra, Thư Trừng cảm thấy nguyên bản hơi nóng trên người, cũng dần dần biến mất.
“Mẹ con biết hôm nay con trở về, mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị đêm nay làm một bữa cơm phong phú tẩm bổ cho con.” Thư Hàng vừa lái xe vừa nói.
Thư Trừng nghiêng đầu nhìn mắt Thư Hàng, rồi mới cười trêu chọc nói: “Bố, con nghe lời này của bố như thế nào có mùi dấm.”
Thư Hàng hừ một tiếng, “Mẹ con bây giờ thường xuyên nổi giận với bố, miệng đỉnh đầu bố, bà ấy liền uy hiếp bố, khiến cho bố cũng không dám nói chuyện.”
“Bố mẹ mỗi ngày đều như vậy.” Thư Trừng bất đắc dĩ, cô đã quen rồi.
Thư Hàng bắt đầu kể khổ, “Con trở về giúp bố nói một chút với mẹ con, sau khi cãi nhau đừng để cho bố ngủ sô pha nha, không thoải mái.”
Thư Trừng mím môi cười nói: “Được rồi, dù sao trong khoảng thời