Tốc độ chuyển phát nhanh rất mau, giữa trưa ngày hôm sau, Thư Trừng liền nhận được tin nhắn.
Sau khi nhận được chuyển phát nhanh, Thư Trừng liền trước một bước xé bỏ tin nhắn trên hộp.
Cô sợ sau khi về nhà tin nhắn trên hộp bị Phùng Lan Anh thấy được, đến lúc đó không dễ giải thích.
Trên hộp tờ giấy chuyển phát nhanh dính quá chặt, Thư Trừng ở dưới lầu xé hồi lâu mới xong.
Trong quá trình bước lên cầu thang, Lê Dữ liền nghe máy.
“Anh xem trên tin nhắn chuyển phát nhanh biểu hiện đã ký nhận, em đã nhận được đồ chuyển phát nhanh rồi sao?” Lê Dữ có chút nóng vội hỏi.
Thư Trừng nhìn nhìn cái hộp trên tay, cô cười nói: “Nhận được rồi, bên trong là đồ gì vậy?”
“Anh không nói cho em đâu, dù sao là một bất ngờ, mở ra em sẽ biết thôi.” Lê Dữ thần bí hề hề mà nói.
Hỏi không ra cái gì, Thư Trừng nói tiếng tạm biệt với anh, liền cúp máy.
Vào phòng, Thư Hàng ở phòng khách xem TV, Phùng Lan Anh ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, mà Đào Dĩ Tình còn lại là tránh ở trong phòng.
Thư Trừng vào phòng, liền thấy Đào Dĩ Tình cầm di động ngẩn ngơ, cô lắc đầu than nhẹ, chuyện cảm tình này nào có dễ dàng là có thể giải quyết như vậy.
Từ trong ngăn kéo lấy kéo ra, Thư Trừng liền bắt đầu mở ra hộp chuyển phát nhanh.
Hộp chuyển phát nhanh mở ra, bên trong còn có một cái hộp khác, cô nghi hoặc mà mở ra xem, sắc mặt kia trong nháy mắt liền thay đổi.
Son môi Chanel đặt trong hộp một cách chỉnh tề, Thư Trừng đếm đếm, một loạt mười thỏi, tổng cộng năm hàng, màu son không có lặp lại.
Thư Trừng đỡ trán, cô cảm thấy đây không phải là bất ngờ mà là kinh hách.
“Tại sao lại có nhiều son môi như thế, ai tặng vậy? Chị họ tự mình mua sao?” Đào Dĩ Tình không biết lúc nào đứng ở sau lưng Thư Trừng, cô ấy nhìn son môi kinh hô một tiếng.
Thư Trừng canh lời mà nói: “Em cảm thấy chị có tiền rảnh rỗi dùng một lần mua nhiều son môi như thế sao?”
Bình thường cô không hay dùng son môi, chỉ mua hai thỏi để ở trong nhà. Bây giờ nhiều như thế cô dùng đến bao giờ mới hết đây……
“Ai mà có tiền như thế tặng nhiều son môi cho chị họ như thế?” Ánh mắt Đào Dĩ Tình lập tức trở nên nhiều chuyện lên, “Nên không phải là người nào đó theo đuổi đi?”
Thư Trừng ở trong lòng nhanh chóng tìm kiếm lý do thoái thác, cô bình tĩnh mà đẩy cái hộp, “Em muốn chọn mấy thỏi hay không?”
Đào Dĩ Tình nhìn son môi sững sờ, trong nháy mắt liền lắc lắc đầu, lời lẽ chính đáng mà nói, “Không được, đây là người ta tặng cho chị họ, em không thể lấy.”
Thư Trừng suy nghĩ một chút, liền nhắn tin với Lê Dữ.
Thư Trừng: Anh tặng em nhiều son môi như thế làm cái gì?
Lê Dữ: Có phải rất bất ngờ hay không? [nhếch miệng]
Cũng không……
Thư Trừng: Em phải dùng đến bao giờ mới có thể dùng hết……
Lê Dữ: Dùng không hết thù cứ tặng cho người khác đi, anh không có ý kiến nha.
Thư Trừng: Anh nghe ai nói muốn tặng son môi làm quà?
Lê Dữ: Dịch Nam nói với anh, anh ta nói các cô gái đều thích son môi, tặng cái này sẽ không sai.
Thư Trừng: Vậy anh ta nhất định không có nói với anh muốn tặng mấy thỏi sao?
Lê Dữ: Cái này thì trái lại chưa từng nói, anh lại không biết em thích màu son nào, liền dứt khoát mua thêm mấy thỏi.
Thư Trừng: Em cho em họ em mấy thỏi có được không?
Lê Dữ: Chỉ cần cô ấy không giới thiệu bạn trai cho em là được, anh liền không sao cả. ^
Thư Trừng:……
Anh còn nhớ rõ.
Thư Trừng: Anh yên tâm đi, sẽ không đâu.
***
Buông di động xuống, Thư Trừng liền nói với Đào Dĩ Tình vẻ mặt nhiều chuyện: “Em có thể chọn mấy thỏi, không sao cả.”
Đào Dĩ Tình nhạy bén mà cảm giác được một tia kỳ quái, cô ấy nhìn chằm chằm Thư Trừng một lúc lâu, “Chị họ có phải đang yêu đương hay không?”
“Vì sao lại nói như thế?” Thư Trừng sửng sốt.
“Trước kia người theo đuổi chị họ cũng rất nhiều nha, nhưng mà trước nay thì chưa từng nhận quà của bọn họ. Nhưng lúc này đây chị hị thế nhưng nhận lấy, còn là món quà quý như thế. Cho nên em đoán đối phương khẳng định là không đơn giản đâu.” Đào Dĩ Tình phân tích.
Thư Trừng dựng thẳng lên ngón trỏ thở dài một tiếng, “Nhỏ giọng chút, đừng để cho bố mẹ chị nghe thấy.”
“Vì sao lại không thể nói cho cậu mợ vậy?” Đào Dĩ Tình vô cùng khó hiểu.
Trên mặt Thư Trừng hiện lên một tia rối rắm, “Chị mới vừa yêu đương, vẫn chưa ổn định, không thể nói.”
“À, lý do của chị họ không khác với em lắm.” Đào Dĩ Tình hiểu rõ mà gật gật đầu.
“Em đáp ứng chị không thể nói cho bất kỳ ai, biết không?” Thư Trừng mím môi nói.
Đào Dĩ Tình lập tức gật gật đầu.
“Cho nên, chọn đi, chọn màu son em thích đi.” Thư Trừng đưa hộp tới trước mặt cô ấy, cười nói.
Đào Dĩ Tình nhìn nhìn Thư Trừng, lại nhìn nhìn cái hộp, cô ấy nuốt nuốt nước miếng, “Đây là phí giữ miệng sao?”
“Đúng thế, cho nên nhất định phải giữ bí mật nha.” Thư Trừng hơi hơi mỉm cười.
Đào Dĩ Tình hoa cả mắt mà chọn son môi, cô ấy cảm thấy đi đến cửa hàng chọn lựa không khác biệt gì hết, hội chứng rối loạn sự lựa chọn trực tiếp bùng nổ.
Thấy cô ấy do dự, Thư Trừng liền hỏi: “Chọn thỏi nào?”
Đào Dĩ Tình mở tay ra, có bốn thỏi son làm cho cô ấy do dự. “Em không biết chọn thỏi nào cả.”
“Đều cầm hết đi.” Thư Trừng hào sảng mà vẫy vẫy tay.
Đào Dĩ Tình lắp bắp mà nhìn Thư Trừng, “Thật, thật sự?”
Thư Trừng cười gật đầu, “Cầm đi, mấy thỏi son này chị thật sự dùng không hết.”
“Chị họ, có thể tiết lộ một chút đối phương là ai hay không?” Ngọn lửa bà tám của Đào Dĩ Tình hừng hực dâng lên, loại thủ đoạn vung tiền như rác này, đối phương thoạt nhìn liền rất có tiền.
Tay cất hộp của Thư Trừng chợt dừng, cô quay đầu lại, cười tủm tỉm mà nói: “Cái này là bí mật, không thể nói được.”
Đào Dĩ Tình cũng không nhụt chí, ôm thỏi son cười đến rất vui vẻ, “Lần này tới cũng không mệt, không có bạn trai, còn có nhiều thêm bốn thỏi son.”
Thư Trừng dở khóc dở cười, “Tại sao em lại lấy bạn trai cso sánh với son môi.”
Đào Dĩ Tình hừ nhẹ nói: “Anh ta ngay cả son môi đều không bằng, ít nhất son môi có thể làm cho tâm tình của em vui vẻ, anh ta chỉ biết khiến cho em khổ sở.”
***
Vốn là đã tới cửa ải