Lúc này Lê Dữ mặc một bộ vest màu xanh ngọc, cà vạt cũng thắt ngay ngắn, trên cổ tay còn đeo đồng hồ Thư Trừng tặng.
“Quần áo anh mặc không được sao?” Mặt Lê Dữ mang vẻ khẩn trương hỏi.
Thư Trừng khẽ nhíu mày, cô buồn cười mà nhìn anh một cái, “Không biết, còn tưởng rằng anh tới phỏng vấn đâu, mặc chính thức như thế làm cái gì.”
Lê Dữ ngượng ngùng mà cười nói, “Chính thức chút sẽ không gây lỗi, anh sợ đến lúc đó mặc quá tùy tiện, chú và dì sẽ không thích.”
“Tụi mình đi thôi, bọn họ đang ở nhà chờ đó.” Thư Trừng cười cười.
Quà Lê Dữ mang có hơi nhiều, một người cũng xách không hết, Thư Trừng giúp đỡ xách rất nhiều, hai người mới đi vào tiểu khu.
Khi Lê Dữ đi ra vẫn là đội mũ lưỡi trai, vốn là sợ bị người khác nhận ra anh. Mặc đồ vest kết hợp với mũ lưỡi trai như vậy, cũng vẫn là khiến người khác chú ý.
Chú bảo vệ liền nhìn chằm chằm vào anh. Cũng may ông ấy quen mặt Thư Trừng, cũng liền không có nói cái gì.
Vào cửa trước, Lê Dữ vội vàng tháo mũ xuống, rồi mới hít sâu một hơi, ý bảo Thư Trừng anh đã chuẩn bị tốt.
Thư Trừng mím môi cười, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa vào nhà, cô liền kêu vào trong nhà: “Mẹ ơi, Lê Dữ tới rồi.”
Phùng Lan Anh đang ở phòng bếp bận việc sau khi nghe thấy tiếng kêu, lập tức vọt ra, trong giọng nói mang theo chút không thể tin tưởng, “Đây là Lê Dữ?”
“Cháu chào dì ạ.” Lê Dữ nhanh chóng chào hỏi, nhân tiện còn khom lưng chào.
“Mình thế nhưng được nhìn thấy người thật.” Phùng Lan Anh có chút kích động.
Thư Trừng bất đắc dĩ, đặt quà trên mặt đất chỉ cho Phùng Lan Anh xem, “Mẹ ơi, đây là quà Lê Dữ mang đến.”
“Tới liền cứ tới thôi, mang quà làm gì chứ.” Phùng Lan Anh vội nói, “Trừng Trừng, con rót cho Lê Dữ một ly nước, mẹ vào trong phòng kêu bố con đi ra.”
Thư Trừng kéo anh đến ngồi xuống ghế sô pha, “Anh cứ ngồi trước đi, em đi rót ly nước cho anh.”
Lúc này Lê Dữ sao có thể ngồi yên, cái này còn chưa có nhìn thấy bố của Thư Trừng đâu.
Thư Trừng đi vào phòng bếp rót ly nước ấm lại đây, vừa mới đưa cho Lê Dữ, Phùng Lan Anh liền lôi kéo Thư Hàng đi ra.
Lê Dữ cả kinh, vội vàng buông ly ra đứng lên, “Cháu chào chú ạ.”
Trong không khí nháy mắt yên lặng xuống.
Cái này không chỉ có Lê Dữ khẩn trương, Thư Trừng cũng theo đó mà khẩn trương.
Cũng may Thư Hàng còn tính nể tình, khẽ gật đầu, tính là trả lời.
Không đuổi anh đi ra, Lê Dữ cảm thấy đã rất tốt, trong lòng anh thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Lê Dữ mới vừa ngồi máy bay tới đây có chút mệt mỏi đi, trước cứ nghỉ ngơi một lúc, lát nữa ăn cơm kêu cháu.” Phùng Lan Anh cười nói, “Trừng Trừng, con dẫn cậu ấy vào trong phòng nghỉ ngơi đi.”
Thư Trừng dạ một tiếng, “Đi thôi.”
***
Lê Dữ đi theo Thư Trừng vào phòng, không tự chủ được mà chậm rãi thở một hơi, “Bây giờ anh thật sự đã nhìn ra, chú ấy hình như rất không thích anh.”
Thư Trừng đi đến trước bàn ngồi xuống, “Tính bố em vốn thật sự bướng bỉnh, trong lúc nhất thời không thể thay đổi, qua đoạn thời gian thì tốt rồi. Anh không cần quá để ý, em sẽ nói với ông thật tốt.”
Lê Dữ lại lắc đầu, “Anh cảm thấy vẫn là chính anh trò chuyện với chú ấy một chút thì tốt hơn.”
Thư Trừng cũng không ngăn cản, cô cười nói: “Được, vậy buổi chiều anh có thể tâm sự với ông, dù sao trong nhà có em với mẹ em ở đây, hai người nếu mà đàm phán thất bại, bố em sẽ không đến mức đánh anh đâu.”
Lê Dữ cười đồng ý, lúc này anh mới đánh giá cả căn phòng này, “Đây là phòng của em sao?”
“Có chuyện gì sao?”
“So với trong tưởng tượng của anh không khác nhau lắm.” Ánh mắt của Lê Dữ nhìn trong trong quét một vòng liền ngồi xuống.
“Nói rất đúng giống như anh đã từng nhìn thấy vậy.” Thư Trừng trừng anh một cái.
Lê Dữ bĩu môi, “Đương nhiên anh đã từng nhìn thấy rồi, nhìn thấy ở trong mơ đó.”
Thư Trừng sửng sốt, “Anh mơ thấy phòng của em?”
Ánh mắt Lê Dữ lập loè, nhanh chóng chuyển đề tài, “Thơm quá đi, đồ ăn dì nấu khẳng định ngon lắm.”
“Vậy anh muốn ngủ một lát hay không, đợi lát nữa ăn cơm em lại gọi anh dậy?” Thư Trừng hỏi.
Lê Dữ có chút do dự, giống như anh ngủ hình như là một chuyện rất không lễ phép.
Thư Trừng chủ động giúp anh xốc chăn lên, “Nghỉ ngơi một lát đi, bằng không thân thể của anh sẽ ăn không tiêu đâu.”
Lê Dữ kéo cô làm bộ muốn cùng nhau nằm xuống, “Vậy em ngủ cùng anh một lát đi.”
Thư Trừng giãy giụa, “Không được, em ngủ không được……”
Nhưng lúc này, Lê Dữ nằm xuống nhân tiện cũng kéo Thư Trừng vào trong lòng ngực.
“Lê Dữ……”
Thư Trừng còn chưa nói xong, liền đột nhiên đâm vào trong lòng ngực anh, muốn giãy giụa, nhưng Lê Dữ lại ôm vô cùng chặt.
“Đã lâu rồi anh không ôm em.” Lê Dữ có chút ủy khuất mà mở miệng.
Mặt Thư Trừng còn chôn ở trong lòng ngực anh, động tác trên tay cũng ngừng lại.
“Bây giờ anh ngủ đây, em đừng nhúc nhích.” Trong giọng nói của Lê Dữ lộ ra sự mỏi mệt.
Một lát sau, Thư Trừng liền nghe thấy một trận tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Sợ đánh thức Lê Dữ, cô chỉ hơi hơi quay mặt, lúc này lỗ tai cô vừa vặn dán ở trên ngực Lê Dữ.
Tiếng tim đập thịch thịch thịch kia cũng liền vô cùng rõ ràng truyền vào trong lỗ tai cô.
Lê Dữ ngủ rồi, Thư Trừng cũng không dám nhúc nhích, liền vẫn duy trì tư thế như vậy nhìn trần nhà.
***
Qua hồi lâu, Thư Trừng đột nhiên nghe thấy nhịp tim của Lê Dữ đập có chút nhanh hơn, mà hô hấp kia cũng có chút dồn dập lên.
Hình như phát hiện có chút không thích hợp, Thư Trừng trực tiếp ngồi dậy, hai tay chống ở hai bên người Lê Dữ. Cô nhìn chằm chằm vào mặt Lê Dữ hồi lâu, rồi mới liền híp mắt lại nói: “Tỉnh rồi thì mau dậy đi.”
Lê Dữ đầu tiên là mở một con mắt ra, thấy Thư Trừng đang nhìn mình, lúc này mới ngượng ngùng mà nở nụ cười, “Anh vừa mới tỉnh thôi mà.”
“Lừa ai hả.” Thư Trừng lại kề sát vào một chút.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên gần hơn, hình như