Hôn môi vẫn còn đang tiếp tục.
Hơi thở của hai người đều đã rối loạn.
Thư Trừng cảm thấy tất cả dưỡng khí của mình đều bị Lê Dữ hút hết, Lê Dữ lại vẫn như cũ mà không biết mỏi mệt.
Mặt hai người đã đỏ như cà chua chín vậy, rốt cuộc, Lê Dữ ngừng lại.
Lê Dữ đặt cằm ở trên vai Thư Trừng, mà tiếng thở dốc của anh liền vang lên ở bên tai Thư Trừng.
Thư Trừng từng hơi từng hơi mà hít thở, đôi tay cô ôm lấy eo Lê Dữ, bởi vì đứng có hơi lâu, Thư Trừng cảm thấy chân sau cùng có hơi mỏi, liền giật giật.
Nhưng mà vừa động, đùi trong lại đụng phải một thứ cưng cứng……
Cả người Lê Dữ càng thêm cứng đờ, “Thư Trừng, em đừng cử động.”
Trong giọng nói là áp lực khó có thể che dấu.
“Xảy ra chuyện gì?” Thư Trừng không hiểu.
Nhưng Lê Dữ lại thở hổn hển mấy hơi, anh vốn định cách xa Thư Trừng một chút, lại không nghĩ rằng lại dán lên Thư Trừng.
Trong nháy mắt, Thư Trừng há to miệng, trong đầu giống như bị sét đánh vậy, trống rỗng.
Cô run rẩy mà hỏi, “Vừa rồi đó là cái gì……”
“Em đừng nhúc nhích, một lúc thì tốt rồi.” Lê Dữ cắn răng nói.
Thư Trừng chưa từng ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy, nhưng phản ứng cơ bản này cô cũng hiểu.
Cô không quá tin tưởng lời Lê Dữ nói……
“Anh buông em ra.” Nói, Thư Trừng liền muốn giãy giụa ra phòng tắm.
Nhưng ai biết Lê Dữ bắt lấy hai tay Thư Trừng, đem đôi tay của cô ấn ở trên tường gạch men sứ phía sau, “Thư Trừng, em giúp anh đi.”
Giọng điệu cầu xin lại có chút tuyệt vọng.
Thư Trừng đầu ầm một cái, cảm giác sắp nổ tung, cô cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.
Cô chân tay luống cuống mà nói: “Em…… Em giúp anh như thế nào ……”
Lê Dữ thở phì phò, “Giúp anh……”
“Em, em không giúp được anh đâu.” Thư Trừng cũng sắp khóc rồi.
Nhưng Lê Dữ bắt lấy tay Thư Trừng không hề có buông lỏng.
Anh ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi ướt dầm dề, giống như một con cún con bị vứt bỏ, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu.
“Có thể…… dùng tay giúp anh……” Lê Dữ nhấp môi nói.
Thư Trừng vừa nghe, nhanh chóng lắc đầu, “Không được không được, nếu không tự anh dùng tay, hoặc là…… hoặc là đi tắm rửa.”
“Chị à, giúp em……” Lê Dữ dùng giọng điệu gần như khẩn cầu kêu Thư Trừng.
Thư Trừng quay đầu sang một bên mắt không nhìn Lê Dữ, “Anh đừng kêu em là chị nữa……”
Lê Dữ càng không nghe, kề sát vào bên tai Thư Trừng, “Chị à, chỉ giúp em lúc này thôi……”
Thư Trừng nội tâm thiên nhân giao chiến, rối rắm đến muốn chết, nhưng Lê Dữ lại đỏ mặt dựa vào cô, nhiệt độ trên người anh cũng truyền tới trên người cô.
Cô rõ ràng vừa mới tắm rửa xong, rồi lại đổ mồ hôi đầm đìa.
Thư Trừng cắn chặt răng, “Được, nhưng chỉ lúc này thôi……”
……
Trên sô pha, Thư Trừng ngồi ở kia, nhìn chằm chằm tay phải của mình ngẩn ngơ. Vừa rồi cô giống như làm một chuyện đời này cô tưởng đều sẽ không tưởng được.
Tay phải còn đang ẩn ẩn tê dại, nóng lên.
Thư Trừng nhanh chóng chuyển mắt, nhưng trong đầu luôn là có thể nhớ tới thanh âm trầm thấp của Lê Dữ, bảo cô nhanh một chút, nhanh hơn một chút……
Cuối cùng là một trận tiếng thở dốc dồn dập ……
Thư Trừng lắc lắc đầu, đem những hồi ức đó tất cả đều ném ra, lại tiếp tục nhớ lại nữa, cô sợ chính mình sẽ điên lên.
***
Lê Dữ tắm rửa xong, cảm thấy mỹ mãn mà đi ra, anh đang cầm khăn lông lau tóc, “Thư Trừng, tụi mình……”
Thư Trừng lại cầm một bộ áo ngủ sạch sẽ, rồi mới chạy vào phòng tắm, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Lê Dữ dừng một chút, anh chớp chớp mắt, sau đó liền nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nhưng vào phòng tắm, Thư Trừng lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, trong lòng hận không thể đem Lê Dữ đánh một trận mới hả giận.
Cô nhanh chóng tắm xong, liền thay quần áo đi ra.
Lê Dữ ngồi ở mép giường hướng về phía cô cười, “Em ngủ bên kia?”
Thư Trừng trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, liền vòng qua mép giường, đi đến bên trong nằm.
Lê Dữ thấy Thư Trừng đưa lưng về phía anh, liền nhanh chóng thật cẩn thận mà nằm xuống, “Còn đang giận sao?”
“Không có.” Thư Trừng trả lời.
“Kỳ thật chuyện này em vốn dĩ liền phải chịu một nửa trách nhiệm, anh cũng là bởi vì em mới……” Lê Dữ nói đột nhiên im bặt.
Thư Trừng không thể tưởng tượng mà quay đầu lại, rồi mới cắt đứt lời anh, “Trách em?”
“Đương nhiên bởi vì em nha.” Lê Dữ lên án cô.
“Chính anh tự chủ kém, còn trách đến trên đầu em?” Thư Trừng liếc mắt nhìn anh một cái.
Lê Dữ lẩm bẩm, “Gặp em, anh nào có tự chủ gì.”
Lê Dữ nói vừa nói xong, Thư Trừng liền dùng tay trực tiếp nhéo mặt Lê Dữ, còn dùng chút sức.
Nhưng Lê Dữ không những không tức giận, còn cười hì hì đem nửa bên mặt khác đưa qua, “Nếu mà em tức giận, thì cứ nhiều nhéo thêm hai cái.”
Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh người cười.
Thư Trừng bực mình, buông tay, trong phút chốc tự quay người lại đi ngủ.
Lê Dữ hơi hơi ngẩng đầu, thấy Thư Trừng quay lưng về phía anh không có phản ứng gì, liền nhích người gần lại.
“Thành thật ngủ.” Thư Trừng cảm giác được động tĩnh phía sau, đột nhiên nói một câu.
“Nhưng mà anh muốn ôm em ngủ.” Lê Dữ nhẹ nhàng nói một câu.
Chợt, Lê Dữ ôm Thư Trừng vào trong ngực, thấy Thư Trừng không giãy giụa, cũng cảm thấy mỹ mãn mà ngủ.
***
Thư Trừng ở lại đây hai ngày, anh Tần liền nhận được cuộc gọi của tổ tiết mục, bảo bọn họ đi ký hợp đồng, thuận tiện đi chụp ảnh tuyên truyền.
Hợp đồng nhưng thật ra không có vấn đề gì, anh Tần người đại diện này đã trước tiên giúp bọn họ xem qua, Lê Dữ và Thư Trừng chỉ cần ký tên thôi là được.
Nhưng ảnh tuyên truyền, Thư Trừng lại khó khăn.
Cô trước nay chưa từng có tới studio chụp ảnh, đối mặt nhiều màn ảnh và nhân viên công tác như thế, trong lòng cô có chút lo sợ bất an.
Trên xe, Lê Dữ nắm tay Thư Trừng, cũng cảm nhận được cô căng thẳng.
“Đừng căng thẳng, đợi lát nữa anh sẽ ở bên cạnh hướng dẫn cho em, nhiếp ảnh gia nói cái gì, em cứ làm theo thì tốt rồi.” Lê Dữ nhẹ giọng trấn an cô.
Thư Trừng gật đầu, trong nháy mắt lòng bình tĩnh hơn.
Tới chỗ quay chụp, Lê Dữ nắm tay Thư Trừng đi vào, quen thuộc mà chào hỏi với nhân viên công tác.
Thư Trừng cũng đi theo chào hỏi.
Trước khi chụp ảnh, hai người được yêu cầu trang điểm thay quần áo.
Tổ