Đột nhiên nghe thấy lời ngon tiếng ngọt, còn là ở đây sao trước công chúng, thật sự làm người ta mặt đỏ tim đập.
Trên má Thư Trừng hơi hơi nhuộm màu đỏ ửng, không rõ ràng, càng như là mặt trời phơi đến nóng cháy.
Cũng may những người xếp hàng bắt đầu di chuyển, lúc này Thư Trừng mới thoát khỏi cảm giác lúng túng.
Vận may của Thư Trừng và Lê Dữ cũng không tốt, một đợt tàu lượn siêu tốc này vừa vặn tới phía trước người bọn họ.
“Xem ra lại phải chờ một lần nữa.” Lê Dữ nhìn người đi lên, hơi hơi thở dài.
Thư Trừng cười an ủi anh, “Cũng không vội cứ đợi một lúc thôi.”
Tàu lượn siêu tốc khởi động, không quá một lúc, chính là tiếng hét vang trời, dọa Thư Trừng nhảy dựng lên.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn từng đôi chân vô lực nhộn nhạo trong không trung, đột nhiên bắt đầu thấy căng thẳng.
“Nếu mà em sợ hãi, tụi mình liền đổi trò chơi khác.” Lê Dữ săn sóc mà nói. Thấy cô nhăn mày, anh liền đoán được một ít.
Thư Trừng kiên định mà lắc lắc đầu, “Không được, đã quyết định rồi, không thể từ bỏ.”
Lê Dữ nhìn tàu lượn siêu tốc dần dần giảm tốc độ, bật ra một tiếng thở dài, “Vậy đến lúc đó nếu mà em sợ hãi, thì nắm lấy tay anh đi.”
Thư Trừng móc ra một sợi dây thun, cột tóc thành kiểu đuôi ngựa, biểu hiện ra quyết tâm của mình.
Tàu lượn siêu tốc dừng lại, người ở trên lục tục đi xuống, có mấy người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, có mấy người chân trực tiếp nhũn ra.
Nhưng độ nổi tiếng của mà tàu lượn siêu tốc lại vẫn không giảm như cũ, đây là sức hút của nó.
Tổ tiết mục trước tiên đã nói chuyện với nhân viên công tác ở chỗ này, dùng băng dính dán camera vào trên chỗ ngồi, để dễ quay phim cận cảnh hai người.
Thư Trừng và Lê Dữ một trái một phải mà ngồi vào ghế, lập tức liền có nhân viên công tác tới giúp bọn họ thắt vào đai an toàn, thuận tiện kiểm tra trò chơi một lần nữa.
Ngồi ở trên ghế so với nhìn ở phía dưới, có cảm giác không giống nhau.
Thư Trừng trong lòng đập vô cùng nhanh.
“Đừng sợ.”
Đây là trước khi tàu lượn siêu tốc khởi động, Lê Dữ nói với Thư Trừng một câu cuối cùng.
***
Tàu lượn siêu tốc chậm rãi khởi động, đầu tiên là chậm rãi tới điểm cao nhất.
Thư Trừng nhìn thoáng qua phía dưới, nơi này có thể quan sát toàn bộ công viên giải trí, mọi người đều biến thành một đống điểm nhỏ di chuyển.
“Woa.” Cô bật ra một tiếng cảm thán kinh ngạc.
“Lê Dữ, nơi này thật cao nha.”
Nhưng mà lại không chờ tới Lê Dữ đáp lại, cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lê Dữ nhắm mắt không nói một lời.
Cô còn đang nghi hoặc, tàu lượn siêu tốc lại ở trong nháy mắt lúc tới điểm cao nhất nhanh chóng trượt xuống.
“A a! ——”
Đây không phải tiếng thét chói tai của Thư Trừng, mà là của Lê Dữ.
Thân thể đong đưa trái phải,vừa là cả người quay cuồng, Thư Trừng không có cảm giác gì, bình tĩnh vô cùng.
Trái lại Lê Dữ, lại nhắm mắt phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó anh cảm thấy chính mình kêu ra tiếng thì hình như rất không thích hợp, liền mím môi, cắn chặt răng.
Thư Trừng bớt thời giờ nhìn anh một cái, thiếu chút nữa cười đến đau bụng.
Đây rốt cuộc là ai sợ hơn ai thế.
Nhìn Lê Dữ nắm chặt đai an toàn, Thư Trừng đưa tay phải của mình qua. Giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Lê Dữ gắt gao mà bắt lấy tay Thư Trừng.
Tàu lượn siêu tốc lúc này tiến vào một cái cuối cùng đột nhiên thay đổi, bắt đầu nhanh chóng trượt xuống quay cuồng.
Thư Trừng tuy rằng bị gió mạnh vào mắt, nhưng cô lại nhàn nhã nhìn xem xung quanh, thậm chí còn phát ra từng tiếng cảm thán.
Mà Lê Dữ, lại chỉ có thể phát ra một đám âm tiết đơn.
Tàu lượn siêu tốc kết thúc trong khu trái quay phải lắc, bắt đầu vững vàng trở về.
“Lê Dữ, mở mắt ra nhìn xem, kết thúc rồi.” Thư Trừng dịu dàng nói, thuận tiện quơ quơ tay phải nhắc nhở anh.
Lúc này Lê Dữ mới mở mắt ra, trái tim cũng đã về vị trí.
Nhưng đồng thời, anh cũng nhớ tới biểu hiện vừa rồi của mình, anh xấu hổ mà nói, “Biểu hiện vừa rồi của anh toàn bộ đã bị quay vào rồi đi……”
“** hẳn là không tệ đâu.” Nói ngắn gọn, chính là khẳng định quay vào rồi.
Lê Dữ thất bại mà cúi đầu.
Chờ anh xuống tàu lượn siêu tốc, mặt là màu trắng, lỗ tai lại là màu đỏ.
Thư Trừng vỗ vỗ vai anh an ủi anh, “Nếu không đến lúc đó bảo đạo diễn giúp anh cắt đi, chỉ chừa một mặt đẹp trai thôi.”
Lê Dữ liếc mắt một cái bàn tay ở trên vai, phát hiện mu bàn tay của Thư Trừng đều đỏ hết, anh nhanh chóng nắm lấy mà nhìn, sau đó liền hối hận hỏi: “Có phải vừa rồi anh nắm quá chặt hay không.”
Thư Trừng trở tay nắm lấy tay anh, “Không sao đâu, tụi mình đi đến chỗ khác chơi đi, lần này em nghe anh, anh muốn chơi cái gì?”
Lê Dữ lấy ra cuốn sách hướng dẫn tham quan công viên giải trí, cẩn thận mà nhìn xem, rồi mới xác định một chỗ.
***
Vì lấy lại mặt mũi ở trong lòng Thư Trừng, cũng vì không cho người khác dán lên cái nhãn nhát gan cho anh.
Lê Dữ dứt khoát kiên quyết mà lựa chọn nhà ma.
“Nhà ma?” Thư Trừng cảm thấy chính mình giống như nghe lầm.
“Nhà ma hẳn là tương đối dễ chơi, tụi mình đi chơi đi.” Lê Dữ gật gật đầu.
Thư Trừng lui lại mấy bước, nhanh chóng lắc đầu, “Em không đi đâu.”
lực sát thương của nhà ma đối với con gái cũng không phải là lớn giống nhau, tuy rằng buổi tối Thư Trừng chưa bao giờ sợ hãi, nhưng nhà ma, cô vẫn là không dám đi.
“Em yên tâm đi, có anh ở bên cạnh đâu em mà, đến lúc đó nếu là có ma quỷ dọa em, anh sẽ bắt buộc nó biến đi.” Lê Dữ bình tĩnh mà nói.
Thư Trừng bất an mà chớp chớp mắt, đối với nhà ma, cô vẫn là có chút kháng cự.
Nhưng tổ tiết mục cũng đã trước tiên nói chuyện với nhân viên công tác trong nhà ma, để cho bọn họ đơn độc đi vào thu.
Thư Trừng trốn không thoát vận mệnh, chỉ có thể căng da đầu lên.
Dọc theo đường đi, trong lòng Thư Trừng đều đang run rẩy.
Lê Dữ quơ quơ tay cô, ý bảo cô không cần khẩn trương, “Đến lúc đó, em cứ toàn bộ hành trình nhắm mắt lại, anh dẫn em trực tiếp đi qua.”
“Vậy anh nói được thì phải làm được đó.” Thư Trừng bất an mà nhìn anh một cái.
“Em cứ tin anh.”
***
Mới đến bên ngoài nhà ma, Thư Trừng liền cảm giác được một hơi thở lạnh lẽo.
Cô không khỏi run lên, “Em đều cảm giác được có hơi lạnh.”
Lê Dữ nhấp môi, ánh mắt kiên định mà nhìn cửa nhà ma, anh nhất định phải tìm về mặt mũi.
Cùng quay hai người quay phim cũng phải cùng nhau đi vào, Thư Trừng tưởng tượng như thế, trong lòng cũng hơi an tâm không ít.
“Vào