“Con gái của hiệu trưởng cũng chỉ có như thế sao……”
Người nọ giọng điệu ngả ngớn, âm cuối cùng còn mang theo một chuỗi tiếng cười sung sướng.
Lời nói này còn văng vẳng bên tai, Thư Trừng nhớ rất rõ ràng mỗi một chữ, mỗi một tiếng, còn có biểu tình và giọng điệu ngay lúc đó của Kỷ Lăng.
Ngực giống như bị thủy triều mạnh mẽ dữ dội lấp kín vậy, cô buồn đến hốt hoảng, cô buồn đến không thở nổi.
“Tại sao anh lại biết tôi ở đây?” Thư Trừng giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, một đôi mắt đen sâu kín mà nhìn Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng cởi đai an toàn, trực tiếp xuống xe, một đôi chân dài vài bước đã đi tới trước mặt Thư Trừng.
Cho dù rất nhiều năm không gặp, Kỷ Lăng cũng giống như trong lúc ban đầu khi đó tuấn lãng. Đồng phục thành đồ vest, tăng thêm chính là khí chất thành thục của người đàn ông.
Nhưng ở Thư Trừng xem ra, bên trong lại vẫn là một tên văn nhã bại hoại.
“Bạn học cũ đã lâu không gặp, liền chào đón như thế sao?” Kỷ Lăng hơi hơi mỉm cười.
Thư Trừng châm chọc mà cười một tiếng, “Kỷ Lăng, anh thật đúng là khôi hài, bộ dáng giả mù sa mưa này vẫn là giống như năm đó làm người buồn nôn.”
Kỷ Lăng hô hấp nhanh hơn vài phần, anh ta nhanh chóng thu liễm cảm xúc, rồi mới mở miệng nói: “Nhiều năm không gặp như thế, cô nhưng thật ra biến hóa rất lớn, nói chuyện cũng trở nên độc ác thêm.”
Thư Trừng cũng không để ý tới anh ta, tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi lại một lần, ai nói cho anh tôi ở đây?”
Kỷ Lăng trầm ngâm một lát, sau đó ngước mắt lên nói: “Ngẫm lại cô gần đây gặp người ngoài ý muốn gì.”
Sắc mặt Thư Trừng không khỏi hơi đổi, “Vạn Vi?”
Kỷ Lăng nhướng mày, không tỏ ý kiến mà nhìn thoáng qua Thư Trừng.
Thư Trừng thấy dáng vẻ này của anh ta, trong lòng cũng biết tình hình thực tế. Vạn Vi này tốc độ nhưng thật ra rất nhanh, Thư Trừng đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét.
“Tôi với cô ta hôm nay mới gặp mặt, anh liền tới đây, tốc độ này thật là nhanh nha.” Thư Trừng lạnh lùng mà cười cười.
“Không nói về chuyện Vạn Vi, nói chuyện của chúng ta.” Kỷ Lăng đối với ánh mắt lạnh lẽo của Thư Trừng nhìn như không thấy, bình tĩnh mà chuyển đề tài.
Thư Trừng trực tiếp cười lạnh một tiếng, trào phúng mà nhìn anh ta: “Giữa chúng ta thì càng không có gì để nói.”
Vừa dứt lời, Thư Trừng liền trực tiếp xoay người rời đi.
“Cô liền không muốn biết tôi vì sao lại tới tìm cô sao?” Kỷ Lăng giương giọng hỏi.
Thư Trừng cũng không quay đầu lại mà nói: “Tôi không muốn biết.”
“Tôi tới chuộc tội.” Kỷ Lăng thở dài nói, “Tôi biết việc làm năm đó của mình theo như lời đối với cô tạo thành thương tổn rất lớn, cho nên tôi những năm gần đây, đều đang hỏi thăm tin tức của cô, tôi muốn vì quá khứ chuộc tội.”
Thư Trừng xoay người, chỉ là đáy mắt kia lại hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, khóe miệng kia cũng là hơi hơi cong lên, hiện lên một góc độ châm chọc.
“Kỷ Lăng, anh thật buồn cười, anh nói anh tới chuộc tội tôi liền phải tiếp thu phải không?”
“Ít nhất cho tôi một cơ hội.” Kỷ Lăng tiến lên một bước nói.
“Được.” Thư Trừng gật đầu, “Tôi tha thứ cho anh, bây giờ anh có thể cút xa ra một chút cho tôi đi.”
Thư Trừng cũng không muốn lưu tình, thấy Kỷ Lăng, cô liền cảm thấy lúc trước mắt bị mù, cũng cảm thấy nổi lên ghê tởm.
“Cô……” Sắc mặt Kỷ Lăng khó coi lên, anh ta chưa bao giờ bị người mắng qua như vậy.
Thư Trừng liếc xéo anh ta một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi mới liền không chút nào lưu luyến rời đi.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Thư Trừng, ánh mắt Kỷ Lăng mang theo nhất định phải được, mà giọng điệu kia cũng vô cùng kiên định, “Thư Trừng, tôi sẽ không từ bỏ.”
***
Vốn dĩ tâm tình tốt bị phá hư hầu như không còn, Thư Trừng vốn là có tâm tình muốn tan tầm đi dạo siêu thị cũng không còn. Sau khi xuống tàu điện ngầm, liền trực tiếp trở về nhà.
Không có tâm tình nấu cơm, Thư Trừng chuẩn bị nấu cháo, bỏ gạo kê vào trong nồi nấu cháo, mà Thư Trừng cũng không nhàn rỗi.
Mỗi lần khi tâm tình không tốt, Thư Trừng vẫn sẽ tìm chút chuyện tới làm, giải quyết một chút tâm tình buồn bực.
Quét dọn vệ sinh chính là một chuyện dễ dàng làm người tĩnh tâm lại, ít nhất đối với Thư Trừng mà nói là cái dạng này.
Trong nhà, quét dọn phòng khách, phòng bếp ba lần trong ba lần ngoài. Sau khi kết thúc, Thư Trừng lại vào nhà vệ sinh, vách tường gạch men sứ bị Thư Trừng dùng sức mà lau một lần.
Đương nhiên, bồn cầu cũng là một trong số đó.
Làm xong mấy cái này, cổ khí tích tụ kia của Thư Trừng cũng tan đi, mà cháo cũng đã nấu xong.
Cháo mới ra nồi nóng hôi hổi, cô múc một chén, liền đặt ở kia cho nguội bớt.
Ngay sau đó, Thư Trừng lại từ tủ đông lấy ra hai bịch bánh đậu, dùng mâm đựng, dùng lò vi ba hâm nóng một chút.
Chờ bánh bao được hâm nóng, lúc này cháo cũng đã nguội không ít.
Cô ngồi ở bên cạnh bàn bắt đầu ăn bữa chiều của mình, trong lúc đang ăn, nhìn thấy di động của mình không ngừng chớp đèn xanh, mở ra di động vừa thấy, có không ít tin tức WeChat.
Phùng Lan Anh: Trừng Trừng à, khách hàng tới trong nhà mang theo không ít cua lớn, mẹ và bố con ăn không hết, mẹ gửi qua cho con nha.
Thư Trừng: Không cần đâu, bố mẹ tự mình ăn đi.
Còn có các tin tức trong ký túc xá của đại học, các tin tức trong lớp ở đại học, Thư Trừng không có lòng ứng phó, sau khi click mở liền tắt đi.
Sau khi rửa mặt, Thư Trừng nằm ở trên giường, ma xui quỷ khiến mở Weibo ra.
Trời biết bình thường cô gần như không đăng nhập Weibo, fans Weibo của mình cũng không vượt qua mười người, trừ bỏ một cái chỉ dẫn tay mới, còn lại chính là một ít fan cương thi (*).
(*) Fan cương thi thường đề cập đến Weibo và Baidu Tieba và người hâm mộ giả mạo trên WeChat. Nếu bạn tiêu tiền, bạn có thể mua theo dõi, và có những người hâm mộ Weibo không rõ, những người dùng thường đăng ký độc hại do hệ thống tạo ra. Khi người dùng điện thoại di động đăng ký, fan cương thi sẽ tự động được hệ thống tạo ra. Với việc mở rộng cơ sở người dùng WeChat, fan cương thi WeChat cũng đã xuất hiện với số lượng lớn. Fan cương thi WeChat là một thuật ngữ chung cho người dùng không hoạt động hoặc giả mạo trên WeChat.
Weibo chỉ có một cái, chính là mới vừa mở Weibo ngày đó, đã đăng một bức ảnh bầu trời, trừ lần đó ra, thì không còn có gì khác, sạch sẽ.
Nhìn thấy ‘Chúng ta trong thời gian’ ở trên hot search, Thư Trừng do dự một giây, click vào, thì ra là công bố ảnh tạo hình.
Trong bức ảnh thứ ba, Lê Dữ mặc một cái áo sơ mi, sạch sẽ, hơi mang theo tính trẻ con.
Thư Trừng nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, mới dời đi ánh mắt, cô lại vào đề tài siêu cấp củaLê Dữ, mãnh liệt đề cử các loại ảnh đẹp video.
Thư Trừng cảm giác chính mình gặp được Lê Dữ một người không giống người thường, đó là một mặt hoa lệ. Ảnh mặc đồ vest, ảnh ở sân bay, ảnh đang hoạt động, đều ở chứng minh đây là một ngôi sao.
Cô và Lê Dữ chỉ có gặp mặt hai lần, nhưng cô lại cảm giác Lê Dữ ở trước mặt cô, liền giống như những nam sinh đó trong trường học, nhưng bức ảnh này chụp lại cho cô thấy được một mặt khác của Lê Dữ.
Loá mắt rồi lại xa xôi không thể với tới.
***
Ngày thứ hai đi làm, Thư Trừng liền cảm thấy ánh mắt của