Editor: CO6TINY
Đường Uất Thanh vừa quay người đi không bao lâu, liền nhìn thấy Tô Bách đang đứng dưới tàng cây.
Đối phương khép hờ mắt, tựa hồ có đôi chút mất hứng.
Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó cười lên, "Sao cậu lại qua đây?"
Nhận thấy Tô Bách đang không vui, Đường Uất Thanh dừng lại, "Sao vậy?"
"Tôi! " Tô Bách dừng lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Đường Uất Thanh, lại cúi đầu xuống như thể làm sai chuyện gì đó, "Tôi vừa ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cậu với Lưu Bồi đứng chung đằng kia, cho là cậu ta gây rắc rối cho cậu.
"
"Không có đâu, chỉ là có chút hiểu lầm.
" Đường Uất Thanh cười nhẹ.
"Phải không?" Phần hõm vai căng cứng của Tô Bách hơi thả lỏng ra.
"Cậu ta nói với tôi cậu sắp tham gia giải Olympic Toán học.
" Đường Uất Thanh nói, "Chúc mừng nhé, chúc cậu thành công.
"
Tô Bách cau mày, sốt ruột nói: "Cậu đừng giận, cái danh sách kia còn chưa gửi lên, tôi! "
Hắn không hề quan tâm đến cuộc thi này cho lắm, nhưng hắn sợ Đường Uất Thanh sẽ hiểu lầm mình.
"Tôi không có giận.
" Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó bật cười, "Cậu đang nghĩ gì thế, sao tôi lại giận cơ chứ.
"
"Tôi đã lấy được giải thưởng rồi, cậu giỏi như vậy chắc chắn cũng có thể, biết đâu chừng sau này hai chúng ta có thể học cùng một trường đại học, nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ rất vui.
" Đường Uất Thanh nói.
Tô Bách ngơ ngác.
Đường Uất Thanh nhìn Tô Bách, mắt cong lên, "Tóm lại tôi rất vui mừng nếu mọi người nhìn thấy cậu ưu tú đến nhường nào.
"
Trái tim Tô Bách loạn nhịp, lỗ tai nóng lên, nhìn sang chỗ khác, thấp giọng nói: "Chỉ cần mình cậu thấy thôi là đủ rồi.
"
Đường Uất Thanh cười, "Tôi đã nhìn thấy rồi.
"
"Nhưng tôi nghĩ họ có chút hiểu lầm với cậu.
" Đường Uất Thanh sầu não, "Vừa nãy Lưu Bồi cũng thế, Tôi nghĩ! cậu ta cũng không hẳn là người xấu, đương nhiên, do cậu ta cứ bội nhọ nói xấu cậu, tôi cũng không thích cậu ta đâu.
"
Tô Bách híp mắt, "Vậy cậu ghét cậu ta?"
Đường Uất Thanh ngẫm nghĩ, "Bình thường, có chút đi.
"
Tô Bách trầm mặc chốc lát, "Cậu ta hẳn là nhìn thấy rồi.
"
Đường Uất Thanh:?
Tô Bách có hơi tủi thân nhìn Đường Uất Thanh, "Cậu ta nhất định đã biết cậu tốt bao nhiêu rồi.
"
Trên đầu Đường Uất Thanh hiện lên vài dấu chấm hỏi, cậu nghiêng đầu, không hiểu.
"Tôi hy vọng sẽ càng có nhiều người nhìn thấy điểm tốt của cậu.
" Tô Bách nói, vế sau hơi hạ giọng, mắt hơi cụp xuống, "! Nhưng tôi rất ích kỷ, không muốn quá nhiều người nhìn thấy.
"
Muốn một mình độc chiếm cậu, lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cậu.
Muốn cậu tỏa sáng rực rỡ, lại không muốn quá nhiều người nhìn thấy điểm tốt ấy.
Tô Bách khẽ thở dài, đến gần Đường Uất Thanh, tựa đầu lên vai cậu.
"Đường Uất Thanh! "
Đường Uất Thanh sửng sốt, vỗ nhẹ đầu Tô Bách, lo lắng nói: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"
"Ngực khó chịu.
" Tô Bách lẩm bẩm nói: "Để tôi ôm một chút thôi.
"
Đường Uất Thanh cười, không động nữa.
*
Lúc hai người trở lại phòng học, Từ Phượng đã giơ tay đầu hàng từ bỏ chiến đấu với con quỷ Toán học, bắt đầu chuyển sang tiếng Anh, cứ lầm bầm mẫu câu there be trong miệng, Đường Uất Thanh nghe một hồi, thấy rõ phát âm của đối phương đã tốt lên nhiều.
Cuối giờ học buổi sáng, ba người Đường Uất Thanh cùng nhau đến nhà ăn dùng cơm, Từ Phượng chỉ cần không học, những lúc khác đều rất hăng hái.
"Hôm nay có thịt kho tàu!" Từ Phượng hai mắt sáng rỡ, cầm thẻ ăn vội vàng chạy tới bên cửa sổ.
Đường Uất Thanh ăn uống tương đối thanh đạm, bên cửa sổ cũng không có mấy người, rất nhanh đã gọi xong, ngồi xuống đợi bọn họ.
Nhà ăn đông người một chút đã thấy nóng, Đường Uất Thanh cởi áo khoác đồng phục ra, mặc áo ngắn tay, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Tròng kính rất dễ mờ hơi sương, bèn đem mắt kính tháo xuống.
Không lâu sau, trước mặt nhiều thêm một người, Đường Uất Thanh ngẩng đầu nhìn, Tô Bách ngồi xuống.
"Sao chỉ ăn có một chút vậy?" Tô Bách quét mắt sang đĩa của Đường Uất Thanh.
"Quen rồi.
" Đường Uất Thanh nói, "Trời nóng quá, chán ăn.
"
Tô Bách dừng một chút, thấy Từ Phượng vui vẻ bưng đĩa cơm tới, vừa ngồi xuống, Tô Bách liền duỗi đũa qua.
Từ Phượng sửng sốt, "Anh, không phải anh không ăn thịt kho tàu sao? Sớm biết thế em đã gọi thêm một phần! rồi.
"
Từ Phượng trợn to mắt nhìn Tô Bách gắp một miếng thịt kho tàu màu sắc óng ánh bỏ vào bát Đường Uất Thanh.
Tô Bách dịu dàng nói: "Ăn nhiều chút, cậu gầy quá.
"
Từ Phượng: "! "
Mượn hoa dâng Phật cũng không phải là cách này chứ.
Khóe miệng Từ Phượng giật giật, ho nhẹ một tiếng, cũng gắp một miếng thịt bỏ vào đĩa Đường Uất Thanh, bóp cuống họng eo éo nói, "Người ta đau lòng quá nha, ăn thêm một miếng nữa.
"
Đường Uất Thanh: "! "
Tô Bách: "! "
Nhìn hai miếng thịt trên đĩa, Đường Uất Thanh không biết nên khóc hay cười, "Tôi thật sự không ăn nổi.
"
Tô Bách mắt sắc như dao nhìn Từ Phượng, Từ Phượng giả ngu, cúi đầu bắt đầu bào cơm.
Còn không phải không chịu nổi cái bộ dáng dính dính ngọt ngấy kia của Tô ca sao, không khỏi muốn đùa một tẹo ấy mà.
Đường Uất Thanh ăn xong trước tiên, vô tình nhìn thấy trên tay áo có vết dầu, hơi nhíu mày, "Tôi đi rửa chút.
"
Từ Phượng vẫn đang vùi đầu ăn cơm, chỉ vẫy vẫy tay đáp lại cậu.
Tô Bách gật đầu, "Ừ.
"
Đường Uất Thanh xoay người rời đi, Tô Bách có chút nhàm chán nhìn phía trước, nhưng phía sau truyền đến tiếng động, lưng ghế bị va chạm mạnh, Tô Bách theo phản xạ tránh ra, nhưng vài giọt canh trong bát vẫn vương vãi bắn tung tóe lên vai.
Sắc mặt Tô Bách trầm xuống, Từ Phượng đang và cơm cũng đứng hình, ngẩng đầu trợn to hai mắt, "! Cái đù má.
"
Tô Bách quay đầu nhìn sang, liền thấy một nữ sinh vẻ ngoài thanh tú đứng sau lưng hắn, tựa hồ bị dọa, sắc mặt tái nhợt, "Xin, xin lỗi cậu.
"
Nữ sinh mắt đỏ hoe, "Tôi không cố ý đâu! "
Tô Bách nhìn thoáng qua cô, cữ ngỡ giây tiếp theo nữ sinh này sẽ bật khóc ngay tại chỗ.
Nhưng tầm mắt Tô Bách lại quét qua cô, rơi vào đám con trai đang đùa giỡn ồn ào vừa nãy.
Mấy tên đó choàng vai bá cổ ngang ngược đi lại, như thể không hay biết đang gây rắc rối cho người khác, vui đùa nhìn sang bên này.
Hoàn toàn chính là hóng chuyện.
Tô Bách híp mắt, "Xin lỗi.
"
Nữ sinh cho là Tô Bách đang nói với cô, tay run lên bần bật, cô mê trai đẹp thật, nhưng không có nghĩa cô không sợ, "Xin, xin lỗi cậu.
"
Vì quá căng thẳng, nữ sinh còn bị nấc cụt, nước mắt chảy dài xuống.
Tô Bách cau mày, "Không nói cậu, mấy đứa bên kia, tụi bây không hiểu tiếng người à?"
Nữ sinh sửng sốt, Từ Phượng ở bên cạnh nhìn không vừa mắt, nhanh chóng kéo nữ sinh qua một bên, "Tô ca không trách cậu đâu, đừng lo.
"
Đám nam sinh bên kia nhận ra Tô Bách đang gọi bọn nó, đứa dẫn đầu cười lạnh, cà lơ cà phất tới trước mặt Tô Bách, "Đm mày nói ai hả thằng kia?"
"Nghe không hiểu tiếng người?" Tô Bách liếc mắt nhìn tên kia, "Xin lỗi.
"
"Dựa