Editor: CO6TINY
Sau bữa cơm này, hai bên gia đình đã rất quen thuộc với nhau, Đường Uất Thanh nhìn Liễu Phương Phi vô cùng tự nhiên dắt tay Hoắc An ra khỏi nhà hàng, mặt đầy ý cười.
Như thể chị em sinh đôi vậy.
Không kìm lòng được, cậu chụp một tấm gửi sang cho bố.
[Bánh trôi nhỏ: Địa vị của lão đồng chí có hơi nguy hiểm rồi đấy ^^]
[Cha già:? ]
Đường Uất Thanh cười khẽ, cất điện thoại vào.
Phương Nhu trao đổi phương thức liên lạc với Đường Uất Thanh cùng Tô Bách, bọn họ cũng không ghét nữ sinh này, dù sao chỉ là thông tin liên lạc thôi, xem lá gan của Phương Nhu, có cho cô cũng không dám tùy tiện quấy rầy bọn họ là cái chắc rồi.
Trời sắp tối, để Phương Nhu tự mình về không ổn lắm, Liễu Phương Phi liền đề nghị đưa cô về.
Phương Nhu được cưng mà sợ*, từ chối liên tiếp, vẫn bị kéo lên xe.
Đường Uất Thanh ngồi ở ghế lái phụ, Tô Bách cùng Hoắc An hình như có chuyện cần nói, không đi cùng bọn họ.
Phương Nhu co quắp ngồi trên xe, vừa nhìn đã biết gia đình cô không với tới rồi.
Điện thoại Đường Uất Thanh kêu lên.
[S Bách: Về tới nhà nhớ báo tôi.
]
Đường Uất Thanh nhìn vào điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên.
[Bánh trôi: Được.
]
Phương Nhu đang tám chuyện về chuyến đi cứ ngỡ như mơ hôm nay với hội chị em, vừa lo lắng vừa có chút khấp khởi mừng thầm.
Nhà Phương Nhu cũng không xa đây lắm, Liễu Phương Phi ghé vào ven đường, giọng điệu thân thiết nói, "Vậy cháu vào cẩn thận, chú ý an toàn."
Phương Nhu liên tục gật đầu, ngại ngùng nhìn Đường Uất Thanh.
Lông mày Liễu Phương Phi khẽ nhúc nhích, trong lòng sáng tỏ.
Con trai mình tuy không có mắt nhìn*, nhưng cũng không kìm được vẻ đẹp trai lai láng của nó.
Một cô gái nhỏ mang trái tim thiếu nữ vì ai đó rung động cũng là chuyện dễ hiểu.
Ý cười trên mặt Liễu Phương Phi càng sâu, "Sao vậy?"
Các ngón tay của Phương Nhu khẽ móc vào nhau, dưới ánh đèn đường, trông cô dịu dàng lại thanh tú, lộ ra chút e thẹn.
"Chuyện đó..." Phương Nhu nhìn Đường Uất Thanh, bắt gặp đôi mắt trong sáng sạch sẽ của cậu sau thấu kính, khí chất dịu dàng đó khiến mặt cô càng đỏ tợn.
Liễu Phương Phi thầm nghĩ cô bé này cũng khá nhút nhát đấy, chắc là do có mặt mình ở đây rồi, do đó vô cùng quan tâm nói, "Có cần dì tránh mặt một lúc không?"
Phương Nhu giật mình, cô vội xua tay, "Không, không cần đâu ạ."
Đường Uất Thanh khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"
Phương Nhu lúc này mới cúi đầu, "Cái đó...!có thể cho tớ xin phương thức liên lạc của Từ Phượng được chứ?"
Đường Uất Thanh sửng sốt, "Từ Phượng?"
Phương Nhu gật đầu, giọng nói lí nhí như muỗi kêu, "Tớ, tớ có chuyện muốn tìm cậu ấy."
Đường Uất Thanh nhìn Phương Nhu đang căng thẳng, cười rộ lên, "Đương nhiên là được chứ, chốc nữa tôi gửi qua cho cậu."
Phương Nhu gật nhẹ đầu, vội khom lưng cúi chào, "Vậy cháu đi trước đây ạ, hai người về cẩn thận."
Liễu Phương Phi gật đầu, một hồi vẫn không có phản ứng, cau mày nhìn con trai, "Từ Phượng rất được con gái yêu thích?"
Đường Uất Thanh suy nghĩ một chút, "Cũng được."
Mày của Liễu Phương Phi càng nhíu chặt hơn, "Người ta hình như còn được săn đón hơn con đấy."
Đường Uất Thanh:?
Đường Uất Thanh hoàn toàn chả hiểu mẹ mình đang lo lắng cái gì nữa, đầy đầu đều là dẩu chấm hỏi to đùng lướt chạy qua.
*
Kỳ thi cuối kì đến như dự kiến, Đường Uất Thanh lẫn Tô Bách đều thuận lợi vượt qua.
Từ Phượng siết chặt lá bùa cầu chúc may mắn thuận lợi vượt qua kì thi, chính mình tự đến chùa để xin kia, khấn vái thần linh Phật tổ cả buổi zời, nói hết nước miếng khô cả miệng may ra mới duy trì trình độ tiêu chuẩn.
Cậu ta từ hạng hai đếm ngược, thuận lợi lội ngược dòng đến hạng 10 đếm ngược.
Cũng xem như tiến bộ vượt bậc rồi.
Từ Phượng vui vẻ mời Tô Bách với Đường Uất Thanh mỗi người một que kem.
Còn ba láp ba xàm khoe khoang chính mình giỏi giang siết bao.
Ngay cả Đường Uất Thanh cũng không nói nên lời.
Từ Phượng hỏi tới chuyện sau đó, "Thằng oắt Tiền Tử Cao kia sao rồi?"
"Bị buộc thôi học, phụ huynh của các bạn nữ kia đều không truy cứu trách nhiệm, nhưng đồng loạt yêu cầu một khoản tiền bồi thường." Đường Uất Thanh nói.
Từ Phượng tặc lưỡi, "Vậy cha của Tiền Tử Cao bận sấp mặt đấy, coi như xứng đáng, có cái nhà nào kì lạ như nhà ổng không chứ."
"Cha Tiền Tử Cao đến từ nông thôn, nghe đâu cái thôn kia đều trọng nam khinh nữ, ta nói tới thời nào rồi còn chơi trò kia, cũng phục bọn họ thật, đúng là mù luật."
Tô Bách ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tiền Tử Cao chạy rồi."
Từ Phượng sững sờ, "Chạy rồi!"
Từ Phượng trầm mặc một lúc, sáng tỏ gật đầu, "Nghĩ kỹ lại cũng rất bình thường."
Phải bồi thường tiền, chắc chắn bị đánh nhừ đòn, Tiền Tử Cao co giò bỏ chạy cũng coi như thông minh đấy.
Nếu không e là nửa cái mạng kia cũng coi như bỏ chó nhai.
Từ Phượng xua tay, "Quên đi, đừng nhắc đến nó nữa, vậy hai anh đây có ý kiến gì với việc quay video không?"
"Sao vậy?" Tô Bách hỏi.
"Không phải đã nghỉ hè rồi sao?" Từ Phượng cười hắc hắc, "Bây giờ ai nấy đều đang hối thúc em đăng tập mới đó, nói muốn nhìn thấy hai người, vả lại kịch bản lần tới em nghĩ xong cả rồi, nếu không mình quay thử nhé?"
Đường Uất Thanh lắc đầu, "Tôi..."
"Uất ca, cậu xem, Tô ca của tớ sắp đi tham gia Olympic Toán học rồi, học kì sau bọn mình lên 12, tớ phải tham gia tập huấn, chúng ta sẽ rất khó gặp nhau ấy, chỉ quay một bộ thôi nha." Từ Phượng thở dài.
Đường Uất Thanh dừng lại.
Tô Bách nhìn sang Đường Uất Thanh, "Gửi kịch bản cho bọn tôi xem trước đã."
Đường Uất Thanh nâng mắt nhìn Tô Bách.
Tô Bách cười cười, "Xem trước đã, học kì sau Từ Phượng quả thật rất ít có cơ hội gặp chúng ta."
Đường Uất Thanh im lặng trong chốc lát, "...!Được rồi."
Dù sao nghỉ hè cũng rảnh rỗi.
Xem kịch bản