Editor: CO6TINY
Tô Bách hiển nhiên rất vui vẻ, chạy đi pha trà hoa quả, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Đường Uất Thanh.
"! " Đường Uất Thanh ngồi trên sô pha, tay bưng trà hoa quả, phải một lúc sau mới hồi thần, "Phải rồi, tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tô Bách cười, "Không có gì đâu.
"
Đường Uất Thanh chớp chớp mắt.
Tô Bách mang theo ý cười đầy mặt, đuôi mắt hơi nhếch lên pha chút ý vị mê hoặc lòng người, "Tôi nói rồi mà, chỉ là muốn gặp cậu.
"
Đường Uất Thanh sững sỡ, sau đó không khỏi bật cười.
Nói đến cậu cũng tự thấy mình kì lạ.
Chỉ vừa nghe thấy Tô Bách muốn gặp cậu qua điện thoại thôi, cũng chả thèm hỏi nguyên nhân, đã quả quyết đến gặp cậu ấy rồi.
Dường như họ gặp nhau, cũng chẳng cần đào ra bất kể lí do gì.
"Đúng rồi, đám Từ Phượng đang bàn, khó lắm mới được nghỉ lễ, có muốn ra ngoài chơi hay không.
" Tô Bách nói: "Cậu muốn đi không?"
Đường Uất Thanh hỏi: "Đi đâu cơ?"
"Còn chưa nghĩ xong, nhưng Từ Phượng nói muốn đến công viên giải trí.
" Tô Bách nói.
Đường Uất Thanh nghe xong liền lắc đầu, "Đừng, đông người lắm.
"
Tô Bách cũng gật đầu, "Cũng phải.
"
"Mà thằng nhóc Từ Phượng cũng không hi vọng bọn mình đi cùng đâu.
" Tô Bách cười nói.
Đường Uất Thanh:?
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Đường Uất Thanh, Tô Bách bật cười, "Từ Phượng hẹn Phương Nhu đi chung.
"
Đường Uất Thanh sửng người, sau đó thấy có chút không đáng tin, "Từ Phượng thích Phương Nhu?"
Tô Bách cười xoa nhẹ đầu Đường Uất Thanh, "Ừm.
"
Nghĩ lại trước đây, hình như lần nào Từ Phượng cũng thích quấn lấy Phương Nhu thì phải, mà mỗi lần mua đồ, cũng đều đưa cho Phương Nhu trước, lúc trời nắng gắt còn biết che ô cho cậu ấy nữa chứ.
Đường Uất Thanh bỗng nhiễn ngộ ra.
Tô Bách nhìn Đường Uất Thanh, bật cười, "Tôi còn cho là cậu biết từ đời nào rồi chứ.
"
Đường Uất Thanh ho nhẹ một tiếng, "Tôi khá trì độn trong chuyện này.
"
"Ừm.
" Tô Bách cười gật đầu, "Tôi biết, nhưng tôi có thể chờ.
"
Đường Uất Thanh:?
"Chờ?"
Tô Bách không tiếp tục đề tài này nữa, "Có muốn xem phim không?"
Đường Uất Thanh nháy mắt dời lực chú ý, gật đầu, "Được.
"
Cậu hiếm khi xem phim với người khác ở nhà, rèm được kéo lại xong, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng sót lại trên màn hình TV.
Họ chọn một bộ phim tâm lí giật gân, hai người ngồi xếp bằng trên thảm, tựa vai vào nhau, bộ này được cư dân mạng đánh giá khá cao, tình tiết cũng rất ổn áp.
Đường Uất Thanh chăm chú xem cốt truyện trên TV, cả người vô cùng thư thái nghiêng về phía Tô Bách.
Đường Uất Thanh: "Người vừa rồi là sát nhân sao?"
Tô Bách nhìn thoáng qua, "Không phải, là nam chính.
"
Đường Uất Thanh: "! "
Một lúc sau.
Đường Uất Thanh: "Vừa rồi là nữ cảnh sát à?"
Tô Bách: "Không đâu, là người qua đường.
"
Đường Uất Thanh: "Người này không phải mới chết lúc nãy sao?"
Tô Bách: "Không phải anh ta, là người khác.
"
Đường Uất Thanh: "! "
Càng xem về sau, do số nhân vật lên sàn ngày càng nhiểu, Đường Uất Thanh đã triệt để không phân biệt được ai ra ai nữa rồi, đặc biệt phải nói đến quần áo của những người bên trong còn liên tục thay đổi.
Do đó chưa tới bao lâu, trong tiếng động rầm rầm của TV, Đường Uất Thanh thoải mái chìm sâu vào giấc ngủ.
Tô Bách cảm thấy bả vai hơi nặng, không khỏi cong môi, cũng may sau lưng có cái chăn nhỏ, hắn rút ra, đắp lên cho Đường Uất Thanh.
Trong bóng tối, hắn hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy hàng lông mi hơi rung nhẹ của cậu.
Tô Bách rũ mắt xuống, vẻ mặt không rõ mờ mịt trong bóng tối.
"Uất Uất! "
Tô Bách thầm gọi một tiếng, sau đó tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ, cong môi cười, chậm rãi cúi đầu, cẩn thận đặt một nụ hôn lên tóc Đường Uất Thanh.
Sau đó thở dài.
Hắn muốn càng nhiều hơn thế nữa.
Nhưng hắn không dám.
Đường Uất Thanh bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy, ngơ ngác mở mắt ra, mới phát hiện mình thế mà dựa vào người Tô Bách ngủ quắc cần câu, vội vàng ngồi thẳng dậy, lúng túng nhìn Tô Bách.
Nhưng mà trông Tô Bách cũng giống như vừa mới ngủ dậy ấy.
Đường Uất Thanh bắt đầu hoài nghi nhìn bộ phim kia.
Chính mình ngủ quên cũng dễ hiểu.
Nhưng đến Tô Bách cũng ngủ thiếp đi.
Chỉ có thể nói bộ phim này quá nhàm chán rồi.
Đường Uất Thanh âm thầm kéo bộ phim này vào danh sách đen, sau đó nhận điện thoại.
Giọng Từ Phượng ở đầu bên kia truyền đến, "Ông zời của tớ ơi, cậu mau vào trong nhóm xem kịch bản tiếp theo tớ gửi lên đi.
"
Đường Uất Thanh: "Kịch bản?"
"Ừ, @ các cậu nãy giờ rồi, cũng chẳng thấy ai ừ hử gì hết, Tô ca cũng không nhận điện thoại mới chết cơ.
"
"Cậu ấy đang ở bên cạnh này, vừa nãy bọn tôi đang ngủ, cho nên không để ý.
" Đường Uất Thanh nói.
"Hai cậu ngủ chung luôn?" Giọng điệu Từ Phượng đột nhiên trở nên kì quái.
"Ừm.
" Đường Uất Thanh khó hiểu, "Sao vậy?"
"Ồ ồ ồ, không sao, có gì đâu chớ, ngủ chung rất tốt, vô cùng tốt luôn.
" Từ Phượng cười khan hai tiếng, cầm chừng nhắc nhở Đường Uất Thanh nhất định phải