Đường Uất Thanh cảm thấy buổi gặp mặt này có hơi khác so với tưởng tượng của cậu.
"Uất Uất, em còn chưa giới thiệu bạn cho anh đâu.
" Tô Bách cười, kéo tâm tư đang có xu hướng bay xa của Đường Uất Thanh về quỹ đạo.
"Không cần phiền Đường Đường.
" Ánh mắt Dư Sinh lạnh lùng, "Tôi là Dư Sinh, xem như bạn tốt nhất của Đường Đường.
"
"Ồ, là bạn à.
" Tô Bách cười đầy ẩn ý.
Dư Sinh: "! "
Nhìn thấy sắc mặt Dư Sinh dần tối sầm lại, Đường Uất Thanh nhanh chóng giảng hòa, "Vậy chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp nhé.
"
Dư Sinh ừ một tiếng, tự nhiên bước sang bên trái Đường Uất Thanh, Tô Bách dừng lại, nắm lấy tay Đường Uất Thanh, bước sang bên phải.
Mặc dù Đường Uất Thanh thấy có hơi là lạ, nhưng bọn họ đã xác nhận quan hệ rồi, Dư Sinh là bạn của cậu, sớm muộn gì cũng sẽ biết, không nên nghĩ nhiều làm gì.
"Cậu lấy được thư trúng tuyển đại học S rồi đúng chứ.
" Đường Uất Thanh hỏi.
Dư Sinh gật đầu, "Tớ sẽ ở đây khoảng non nửa tháng, đến lúc đó vào nhập học luôn.
"
"Tốt quá rồi.
" Đường Uất Thanh cười nói, "Bon tớ vẫn còn hơn mười ngày nữa mới chính thức khai giảng, tớ có thể dẫn cậu đi thăm thú khắp nơi được.
"
Sắc mặt Dư Sinh dịu hẳn đi, nếu không nói đến người nào đó đột ngột chen vào.
"Đúng đấy, tôi cũng đang rảnh, còn quen thuộc nơi đây hơn, đi cùng đi.
" Tô Bách cười nói.
Dư Sinh lạnh mặt, "Không cần đâu, phiền cho cậu lắm.
"
"Nào có, không phiền.
" Tô Bách cười nhẹ.
Dư Sinh cau mày, ánh mắt nhìn Tô Bách ngày càng không vui.
Cả ba cùng lên xe trong bầu không khí kỳ lạ, rõ ràng phía trước còn một chỗ trống, ba người cứ phải tìm cách chen chúc đằng sau, đều là con trai chân tay dài ngoằn, lại cứ thích chen nhau như ba mảnh bánh quy bị ép dẹp lép, cho dù điều hòa vẫn đang chạy hết công suất, người nào người nấy đều toát mồ hôi hột.
Bác tài ngồi đằng trước lắc đầu ngao ngán, nghĩ thầm tình bạn giữa mấy thằng nhóc này cũng thật kì cục, ý tứ vặn nhỏ điều hòa xuống hai độ.
"Mấy ngày này Dư Sinh cứ ở nhà tớ đi.
" Đường Uất Thanh nói, "Lầu hai có một căn còn trống, hôm qua tớ bảo dì quét tước cả rồi.
"
Dư Sinh nhìn sắc mặt Tô Bách cứng đờ ra, tâm trạng nháy mắt tốt lên không ít, gật đầu: "Được.
"
Bạn cũ ngày xưa có thể qua đây, tâm trạng Đường Uất Thanh khỏi phải nói vô cùng tốt, ba người cùng xuống xe, Dư Sinh kéo vali theo sau Đường Uất Thanh, thấy Tô Bách vẫn đi cùng bọn họ, bèn nhíu mày, "Cậu đi theo bọn tôi làm gì?"
Tô Bách nhướng mày, mang theo vài phần đắc ý, "Ồ, do tôi quên nói, tôi với Uất Uất là hàng xóm, ở sát cạnh nhà Uất Uất ấy.
"
Dư Sinh sắc mặt càng lạnh thêm vài độ, "Bên cạnh?"
"Ừ.
" Tô Bách tự động chặn lại khí lạnh tỏa ra từ người Dư Sinh, cười càng thiếu đòn.
Đường Uất Thanh cũng gật đầu, giải thích, "Tô Bách mới chuyển tới đây mấy ngày trước, tớ lúc đó cũng bất ngờ nữa mà.
"
Dư Sinh ý tứ không rõ, hừ lạnh một tiếng, "Bụng dạ khó lường.
"
Đường Uất Thanh nghi hoặc, "Hả?"
Dư Sinh vỗ nhẹ vai Đường Uất Thanh, "Không có gì đâu.
"
Kết quả là cả ba đều kéo đến nhà Đường Uất Thanh, trong nhà vắng tanh, chỉ có dì Vương đang bận rộn, thấy có khách đến nhà, dì còn đặc biệt rửa hoa quả, nhìn thấy Tô Bách, dì cười rộ lên, "Là bạn học của Uất Uất đến chơi đấy à.
"
Tô Bách cười, "Vâng.
"
"Bà chủ bảo dì giữ lại một hộp anh đào cho con này, nói để con mang về.
" Dì Vương nói.
"Vậy cháu cám ơn ạ.
" Tô Bách không từ chối.
Dì nói xong, lại nhìn sang Dư Sinh, "Đây là! "
"Bạn của con.
" Đường Uất Thanh giải thích.
Dì Vương giật mình, "Người bạn muốn qua đây ở mấy hôm đấy à, aiz, cậu chủ nhó nhà chúng ta vẫn là lần đầu dẫn bạn về nhà ở đấy.
"
Sắc mặt Dư Sinh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên bán đứng chủ nhân.
Là lần đầu tiên đưa bạn về nhà ở cơ.
Xem ra địa vị của cậu bạn trai này cũng chả cao bao nhiêu đâu.
Tô Bách mặt không chút cảm xúc, khí lạnh trên người ngày càng dày đặc.
Đường Uất Thanh chỉ lầu hai, "Phòng cho cậu bên cạnh phòng tớ, tớ dẫn cậu lên đó trước nhé.
"
Dư Sinh gật đầu.
Tô Bách đơ mặt đi theo hai người bọn họ, Dư Sinh dừng lại, "Cậu theo lên làm gì?"
Trong lòng Tô Bách chầm chậm bốc hỏa, "Tại sao không được.
"
Dư Sinh chững lại, nhưng không nói gì nhiều, "Ồ, tôi chỉ hỏi thế thôi.
"
Tô Bách: "! "
Cực kì giận dữ.
Đường Uất Thanh dẫn Dư Sinh vào phòng, "Nếu bên trong thiếu gì, cậu cứ bảo tớ, tớ đi chuẩn bị giúp cậu.
"
Căn phòng có ba màu đen, trắng và xám đơn giản làm chủ đạo, nhưng sắc mặt Dư Sinh lại mềm mại đi hẳn, "Tốt lắm, cám ơn cậu.
"
Đường Uất Thanh lộ ra ý cười, "Tớ biết cậu không thích quá cầu kỳ, đặc biệt bảo dì bố trí đơn giản thôi.
"
Dư Sinh nhìn Đường Uất Thanh, "Tớ rất thích.
"
Đường Uất Thanh gật đầu, mắt cong cong, "Ổn rồi.
"
Tô Bách không chịu nổi nữa, từ bên cạnh ho nhẹ một tiếng, sự chú ý của Đường Uất Thanh nhanh chóng chuyển hướng.
"Dư Sinh ngồi máy bay sang đây, nhất định mệt rồi, vẫn nên để cậu ấy nghỉ ngơi trước đi.
" Tô Bách nhẹ nhàng nói.
Đường Uất Thanh mới sực nhớ ra, "Cũng phải.
"
Dư Sinh cắt ngang lời Tô Bách, "Thân thể tôi đây khỏe mạnh lắm, chỉ bằng chừng này không tính là mệt đâu, còn bạn học Tô Bách nữa, tôi với Đường Đường có chuyện cần nói, cậu sẽ không nhỏ nhen đến mức tôi chỉ nói vài ba lời với Đường Đường, còn kè kè bên cạnh giám sát chứ nhỉ.
"
"! " Nắm tay Tô Bách siết chặt lại.
Đường Uất Thanh sửng sốt, vừa muốn mở miệng, nhưng Dư Sinh lại thấp giọng nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu.
"
Đường Uất Thanh do dự, nhìn Tô Bách, "Tô Bách, không bằng anh xuống lầu trước chờ em?"
Tô Bách: "! Được.
"
"Bọn tôi có lẽ không nói hết chỉ trong chốc lát được đâu.
" Ánh mắt Dư Sinh lạnh đi, "Dù sao nhà cậu cũng gần đây, bạn học Tô vẫn về nhà trước đi, thế nào?"
Đường Uất Thanh sửng sờ, Tô Bách nheo mắt lại, còi báo động vốn đã bị bóp ch3t từ trong trứng nước, lại réo lên inh ỏi.
Thậm chí còn có xu hướng ầm ĩ hơn trước.
Cái thằng cha này!
Tô Bách nén giận, kéo ra một nụ cười, "Được chứ.
"
Tô Bách hít sâu một hơi, xoa nhẹ tóc Đường Uất Thanh, "Anh về trước, có chuyện gì nói anh.
"
Đường Uất Thanh gật đầu, "Được.
"
Tô Bách liếc mắt nhìn Dư Sinh như phát cảnh cáo, sau đó xoay người ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Dư Sinh cùng Đường Uất Thanh, Đường Uất Thanh nghi hoặc: "Dư Sinh, cậu muốn nói gì với tớ thế?"
Sắc mặt Dư Sinh lạnh đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Đường Uất Thanh, vẫn dịu đi một chút, nhưng ngữ khí vẫn không tốt, "Không phải đã nói, đợi tớ đến mới nói chuyện này sao?"
Đường Uất Thanh giật mình.
Dư Sinh cau mày, "Cậu nhìn trúng tên đó ở điểm nào hả? Trừ cái mặt đẹp mã ra, tính tình cũng chả tốt bao nhiêu.
"
"Tô Bách! " Đường Uất Thanh gảy nhẹ mặt, thấy hơi xấu hổ, "Anh ấy tốt lắm.
"
"Ngoài cái mặt kia ra.
" Dư