Cơn tức của Tô Bách đột ngột xịu ngang, thần trí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đực người ra nhìn Đường Uất Thanh.
Ánh mắt đảo qua sắc đỏ còn nhợt trên đáy mắt đối phương, Tô Bách sững sờ, bắt đầu hoài nghi hôm qua mình ngủ say rồi, có phải đã làm chuyện gì đó quá đáng với em ấy hay không.
Ánh mắt Dư Sinh vì thế càng lạnh như băng, Tô Bách cũng bắt đầu càng thêm nghi ngờ mình.
Đường Uất Thanh: "..."
"Tớ chỉ vừa mới tỉnh." Đường Uất Thanh bất đắc dĩ phá vỡ bầu không khí kì cục này, "Sao tớ hỡ một chút là khóc chứ."
Dư Sinh nhìn sang Đường Uất Thanh, "Sao cậu ta lại ở đây?"
Đường Uất Thanh giải thích, "Hôm qua đường ống nước nhà Tô Bách bị hỏng, lại không có ai ở nhà, nên mới qua đây ngủ nhờ một đêm."
Vẻ mặt Dư Sinh càng lạnh hơn, anh liếc Tô Bách, "Đường ống nước bị hỏng lại không có ai ở nhà, hai chuyện này cái nào thành lí do để cậu ta ngủ ở đây?"
Đường Uất Thanh muốn mở miệng phản bác, chợt nhận ra, Dư Sinh hình như cũng nói không sai, khẽ ho một tiếng, có chút chột dạ, "Nhưng Tô Bách bị nước xối ướt."
Dư Sinh cười nhạo, lạnh lùng nhìn Tô Bách, nhẹ nhàng kéo lấy Đường Uất Thanh, "Đi tắm đi, dì đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi."
Đường Uất Thanh thấy chuyện này miễn cưỡng cho qua không đào lên nữa, cũng thở phào một hơi, chớp mắt với Tô Bách rồi đi vào phòng tắm.
Dư Sinh liếc Tô Bách vẫn đang ngồi trên giường, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo cùng khó chịu, "Cậu ấy rất đơn thuần, đừng dùng mấy trò bịp đó của cậu lừa cậu ấy."
Tô Bách cười một tiếng, ánh mắt cũng lạnh băng nốt, "Không liên quan đến cậu."
Dư Sinh liếc Tô Bách, cau mày, nhàn nhạt nói: "Dùng mấy trò bịp đó, cũng chẳng có ích lợi gì."
Dứt lời đã xoay người xuống lầu.
Tô Bách im lặng hồi lâu, ngồi ở trên giường, kéo chăn lên, vùi mặt vào trong, hít một hơi thật sâu, khi ngửi được hơi ấm quen thuộc ấy, trong lòng mới nhẹ nhõm.
Hắn biết chứ, tâm tư bản thân đen tối, không đủ sạch sẽ, nhưng hắn có thể làm gì đây?
Hắn thích người này.
Làm sao có thể buông tay.
Tên trộm đã bắt được ánh sáng, sao có thể đặt nó trở lại.
Hắn chính là một kẻ bỉ ổi, chỉ muốn độc chiếm hơi ấm đó thuộc về riêng mình.
......
Tô Bách là người cuối cùng xuống lầu, Đường Uất Thanh ngồi trên bàn ăn, cắn đũa, thấy Tô Bách xuống lầu, cười vẫy tay với hắn, "Mau đến ăn sáng."
Sắc mặt Tô Bách dịu đi, "Ừ."
Dư Sinh vẫn đang lấy khăn ăn lau đũa, nhìn thấy Tô Bách kéo ghế ngồi xuống, anh lặng lẽ cau mày nhấc ghế đẩu cách xa ra, lộ vẻ ghét bỏ.
Đường Uất Thanh giải thích, "Dư Sinh mắc bệnh sạch sẽ, anh đừng để ý."
Ý cười trên mặt Tô Bách vẫn như cũ, "Không sao."
Dư Sinh hừ nhẹ một tiếng, may mà bữa sáng này trôi qua trong bình yên, nhưng Dư Sinh vẫn lạnh mặt như trước, lúc Đường Uất Thanh đặt đũa xuống, dì đến thu dọn bát đĩa, Dư Sinh mới mở lời.
"Bữa sáng cũng ăn rồi, cậu có phải nên về rồi không?" Dư Sinh nói.
Đường Uất Thanh ho khan một tiếng, kéo Dư Sinh, "Dư Sinh..."
Tô Bách trầm mặc một chốc, cũng không nói gì, chỉ là đứng lên, "Không sao, anh cũng nên về rồi, anh giặt sạch đồ xong sẽ trả lại cho em."
Đường Uất Thanh sửng sốt, nhưng Tô Bách lại cười với Đường Uất Thanh như thể đang trấn an cậu, lại chào dì Vương một tiếng, sau đó rời đi.
Đường Uất Thanh bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Tô Bách đi xa, lại nhìn sang Dư Sinh, "Tô Bách tốt lắm, cậu đừng cứ nhắm vào anh ấy như thế."
Dư Sinh dựa lưng vào ghế, "Cậu ta khiến tớ không thoải mái."
"Hửm?"
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Đường Uất Thanh, Dư Sinh khẽ thở dài, "Cậu ta giống như đang cố tình khoác lên mình lớp ngụy trang, khiến người ta không cách nào hiểu được, nhìn chả phải hạng người lương thiện gì."
Đường Uất Thanh ngẩng người, sau đó lắc đầu cười khổ, "Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi."
Dư Sinh nhìn Đường Uất Thanh, cau mày, không thể nào hiểu nổi, "Sao cậu lại hẹn hò với cậu ta?"
Đầu ngón tay Đường Uất Thanh lướt qua mép bàn, cảm thấy có chút xấu hổ, "Xem như...nước chảy thành sông?"
Đường Uất Thanh thở dài, "Tớ thề đấy, Tô Bách thật sự rất tốt, tớ hy vọng cậu đừng chĩa mũi dùi lên người anh ấy, được chứ?"
Dư Sinh dừng lại, nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của Đường Uất Thanh, "...!Ừm."
Đường Uất Thanh thở phào nhẹ nhõm, "Cậu phải tin tớ chứ, tớ cũng không ngốc đến nỗi không phân biệt được ai chân thành, ai giả ý."
"Tớ chỉ..." Dư Sinh dừng lại, thở dài, "Cảm thấy cậu ta không xứng với cậu."
Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó cười lên, "Nhưng tớ nghĩ tớ mới là người không xứng với anh ấy."
"Sao có thể?" Dư Sinh cau mày.
Ánh mắt Đường Uất Thanh dịu đi hẳn, "Anh ấy cũng từng nói cảm thấy mình không xứng với tớ, có lẽ lúc thích ai đó sẽ như vậy đi, luôn cảm thấy đối phương tỏa sáng, cho nên mới thu hút lẫn nhau, cũng không có cái gì gọi là không xứng với xứng ở đấy cả.
"
"Chỉ là bởi vì người đó, mới thích."
Dư Sinh im lặng một lúc lâu.
"Quên đi, không nhắc tới cậu ta nữa." Dư Sinh nhìn Đường Uất Thanh, "Người bạn tên Từ Phượng đó của cậu, hôm qua có gửi tin nhắn cho tớ."
Đường Uất Thanh nhướng mắt, "Cậu ấy nhất định nói về chuyện quay video rồi."
"Ừ, hôm nay đi gặp cậu ta." Dư Sinh nói.
Đường Uất Thanh giật mình, sau đó bật cười, "Ta còn tưởng cậu sẽ thẳng thắn từ chối chứ, không ngờ cậu cũng hứng thú với chuyện quay video này?"
"Không hẳn." Dư Sinh thẳng thắn nói, "Chỉ muốn xem thử cuộc sống của cậu thế nào lúc tớ không ở đây thôi."
Đường Uất Thanh ngớ người, sau đó bật cười chọc vào vai Dư Sinh, "Được, chốc nữa bọn mình đi cùng."
Dư Sinh gật đầu, trên mặt lộ rõ ý cười, sau đó nghe thấy Đường Uất Thanh chêm thêm một câu.
"Vừa khéo gọi Tô Bách nữa."
Dư Sinh: "..."
Bỏ đi, thế cũng được.
Mọi người cùng nhau ra ngoài, Dư Sinh cũng không chen vào ghế sau ngồi cùng bọn họ nữa, chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hôm qua bị cái danh xưng bạn trai kia của Tô Bách chọc tức, nhất thời quên mất thói sạch sẽ của mình, tối đó trước khi đi ngủ anh phải kì cọ mình những ba lần mới lên giường, hôm nay không cách nào phá vỡ phòng tuyến tâm lý lần nữa được.
Đường Uất Thanh cùng Tô Bách ngồi đằng sau, Đường Uất Thanh chốc chốc sẽ giới thiệu môi trường xung quanh cho Dư Sinh nghe.
"Bên kia có một cái công viên, bên trong có một cái hồ, bọn tớ đã quay video ở đó ấy, đi qua tiếp bên đó nữa, có một khu phố ẩm thực bên bển, đồ ăn trong đó cũng ngon không kém." Đường Uất Thanh nói.
Dư Sinh ánh mắt dịu dàng, "Ừ."
Tô Bách gật đầu nói thêm, "S đại cũng rất gần đây."
Dư Sinh trong nháy mắt lạnh mặt, nghĩ đến lời của Đường Uất Thanh, không muốn làm cậu khó xử, cho nên vẫn đáp lại, "Ồ."
Trong thái độ tiêu chuẩn kép của Dư Sinh, ba người đã đến quán cà phê đã hẹn trước đó, Từ Phượng ngồi sau kệ hoa, thấy mọi người đi vào, cậu ta vui vẻ quắc quắc tay.
Đường Uất Thanh nhìn quanh, "Phương Nhu không tới?"
"Uhm, Nhu Nhu đi mua sắm với chị em tốt của cậu ấy rồi, còn nói ở cùng với đám đàn ông thối bọn mình, thà đi với bạn cậu ấy còn hơn." Từ Phượng nháy mắt si sụp hẳn.
Bất quá cũng chỉ thoáng qua, ánh mắt Từ Phượng lập tức đảo quanh lên người Dư Sinh đi ở cuối, sau đó hai mắt chầm chậm sáng lên.
Chưa kể vẻ ngoài này, thêm cả cái dáng ngon cơm này nữa, cũng là soái ca trong dàn top ấy chứ, nhất là vết bớt ở đuôi mắt, trông không hề kì lạ còn đẹp cách lạ lùng, thêm cái mặt sắc sảo thâm thúy kia của đối phương, có loại mị lực khó cưỡng lại ấy.
Ngay khi Dư Sinh nhìn