Nhưng là chuyện gì nhỉ?
Thanh Nhân muốn hỏi nhưng lại thôi, cho dù bây giờ có chuyện gì của Du Thành Nghĩa liên quan tới anh thì coi như rác vứt vào sọt đi.
Anh không quan tâm, bây giờ muốn anh đối mặt với chuyện gì anh cũng sẽ chấp nhận đứng lên chống chọi.
Không trốn chạy khỏi hiện thực, bởi giờ anh chẳng còn gì để mất nữa.
Anh có thể cảm nhận được chuyện Ryan giấu không chỉ liên quan đến anh mà còn dính đến Phong Tình là chủ yếu.
Một vòng tròn án tử chỉ lẩn quẩn giữa anh, Phong Tình và Du Thành Nghĩa.
Cảm giác giữa lòng ngực nhói lên, tựa hồ có thứ gì đó len lỏi bên trong khi nghĩ đến Phong Tình.
Nhưng cơn hỏa hận lại đột ngột bốc lên chiếm lấy anh khi hình ảnh Du Thành Nghĩa khốn nạn vừa nãy sắp bóp anh chết.
"Có chuyện gì nữa không? Không thì tôi đi về".
Thanh Nhân lạnh lùng đứng lên bước đi, lúc đi ngang anh ta.
Ryan bỗng nắm lấy tay anh, khẽ liếc mắt nhìn lên anh: "Tôi cho người mang xe đến rồi, đợi mưa tạnh hết hẳn đi".
Đoàng!
Sấm chớp rầm rầm đánh xuyên qua mấy tầng trời mây, mưa giông khiến cây cỏ lung lay theo nhịp.
Ông trời là muốn cản trở Thanh Nhân nhanh về nhà thực thi kế hoạch báo oán đây mà.
Anh thở dài, khẽ giật tay ra khỏi tay anh ta rồi một mạch đi ra ngoài.
Nơi này là tòa chung cư cao cấp, Ryan sống ở tầng bảy.
Nhìn ra bên ngoài ban công, Thanh Nhân có thể thấy với tình hình này mà anh lái xe về có khi mấy ngày sau mới có thể đi làm trở lại được.
Nhưng anh không muốn dây dưa ở lại đây thà chấp nhận bị cảm còn hơn là giày vò tinh thần.
Thanh Nhân bước xuống nhà xe tìm được xe mình.
Đội mũ bảo hiểm, lên tay ga phóng nhanh về phía trước trong màn mưa đêm vô tận.
Cạch.
Vừa mở cửa ra liền thấy Tiêu Trúc sầm mặt cắn móng tay đi qua đi lại trong phòng khách.
Vừa thấy anh về, mắt cậu sáng rực liền vội vã chạy đến ôm anh vào lòng.
"Gần bốn giờ sáng rồi, trời lại mưa giông giống như đang báo cho em là anh đang gặp chuyện á, em cứ tưởng anh một đi sẽ không về chứ.
Em rất lo lắng cho anh, em sợ tên khốn Du Thành Nghĩa làm hại anh".
Cậu cởi bỏ mũ bảo hiểm cho anh, dùng tay áo mình khẽ giậm lên vầng trán ướt đẫm.
Cậu nhíu mày nhìn những vết thương nhỏ trên mặt và trên người anh.
Bỗng dưng có một thứ khiến cậu chú ý hơn đó là trên cổ anh hằn dấu tay siết đỏ âu tím tái, cậu liền sầm mặt: "Cổ anh, có phải tên khốn đó gây ra không?".
Tiêu Trúc phẫn nộ buông anh ra, cậu tức giận hùng hổ đòi đi tìm Du Thành Nghĩa tính sổ thì bị Thanh Nhân cản lại.
"Anh nhịn được nhưng em không nhịn được! Mịa! Thằng khốn đó phải cho nó biết thế nào là lễ độ nó mới hết bố láo".
Thanh Nhân lôi cậu lại vào nhà, bộ dạng bực bội khó chịu: "Cậu có thôi ngay không?! Cậu định nộp mạng vào hang sói hả?! Đâu phải cậu không biết trụ sở Ngũ Hoa Xà có bao nhiêu con quái vật mà còn đòi đi!".
Nhìn thấy bộ dạng bất lực của anh, Tiêu Trúc cũng hiểu được một người khi mất đi tấm khiêng che chắn bảo vệ cuộc đời khỏi mọi sống gió sẽ trở nên yếu ớt thế này.
Đối với những con quái vật khủng như Du Thành Nghĩa mà nói Thanh Nhân hoàn toàn không đủ sức chống cự.
Nhưng anh đã cố bình tĩnh gồng sức mà hôm nay đi tìm hắn, nhưng khi trở về lại như con mèo hoang xém bị người ta gi3t chết.
"Anh, em không sợ bọn nó, anh quên mất em từng là kẻ thế nào rồi hử?".
Tiêu Trúc xót xa khẽ khàng sờ vào vết thương ở cổ anh.
Thanh Nhân cau mày liền né đi: "Đó là cậu trước kia, hiện tại cậu đừng dây vào".
Anh quay lưng đi vào nhà tắm, khóa trái cửa.
Lúc này sự mệt mỏi che giấu nãy giờ một lượt bộc lộ ra ngoài.
Cảm thấy chính mình thật vô vụng, đến đánh Du Thành Nghĩa cũng không đánh không tới chứ nói đến chi là trả thù.
Bây giờ anh hận không đánh chính mình cho văng cái nhu nhược ra ngoài, anh không phải anh nữa.
Cơ thể anh run lẩy bẩy vì dầm mưa, thấm lâu xuyên da thịt lạnh thấu xương.
Thanh Nhân giơ tay lên tự đấm mặt mình, một cú rồi hai cú.
Cú thứ ba dường như rất nhẹ nhàng, nhưng vừa chạm đến Thanh Nhân liền ngất đi, ngã gục trong nhà tắm.
Trút hết sức lực để tự xả giận lên chính người mình.
Một canh giờ trôi qua Tiêu Trúc đứng bên ngoài thấy bên trong nhà tắm không có động tĩnh gì, cậu bất an lo sợ anh nghĩ quẩn làm bậy liền đập cửa rầm rầm: "Anh Nhân! Anh mau ra đây đi! Anh đừng có làm gì xằng bậy nha!".
Cậu cắn răng, đạp tung cửa đi vào.
"Anh Nhân!".
Không thể tin được, Thanh Nhân thế mà ngất đi như linh hồn tự động rời bỏ thể xác mà bay đi thật xa về chốn tây phương.
Tiêu Trúc hoảng loạn nhanh chống bế Thanh Nhân đi lên lầu, vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt anh xuống giường.
Lúc này cậu bối rối không biết nên làm gì trước cho anh.
Xử lý vết thương hay là thay đồ, từ trước đến giờ cậu chưa từng chăm sóc ai cả cho nên không biết nên làm gì với người bị ngất.
Ánh mắt bỗng vô tình liếc qua tủ quần áo, thế là cậu chọn thay bộ đồ ướt sũng của anh ra trước kẻo anh bệnh.
Mở tủ quần áo, cậu bất ngờ với gu ăn mặc của anh.
Một ông già chính hiệu, toàn là đồ suit, đồ mặc ở nhà toàn là áo sơ mi tay ngắn tay dài kiểu cọ.
Tiêu Trúc chọn bừa một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương cùng chiếc quần sọt trắng.
Nhưng mà trông chiếc áo có vẻ rộng không phù hợp với dáng người của Thanh Nhân cho lắm.
"Chẳng lẽ chiếc áo này là của Phong Tình sao?".
Tiêu Trúc đoán.
Chiếc áo này của ai cũng được, Tiêu Trúc không nghĩ nhiều nữa liền trèo lên giường c ởi đồ Thanh Nhân.
Dưới ánh sáng vàng nhàn nhạt của đèn ngủ tỏa sáng mờ ảo, làn da của anh trắng mịn lạ thường.
Tiêu Trúc cởi đến chiếc nút thứ ba liền ngại ngùng khựng lại, cậu không ngờ Thanh Nhân ở độ tuổi ba mươi mấy vẫn còn giữ được cơ thể trắng trẻo đẹp đẽ.
Cậu vô thức sờ, da thịt lạnh lẽo truyền đến tay khiến cậu giật mình rút tay lại.
Thầm mắng chính mình là tên bi3n thái.
Chiếc áo được cởi ra, tưởng chừng thân thể ngọc ngà toàn vẹn.
Tiêu Trúc hốt hoảng, phía dưới cơ bụng gần phần eo của anh có một hình xăm gì đó đã bị vết thương chai sần lan ra che lấp phân nữa.
Vết thương này đã lâu năm, hình như trong quá khứ từng bị thứ chất lỏng gì đó đổ lên làm phổng.
Chắc lúc đó anh đau đớn lắm, cậu run tay nhẹ nhàng chạm vào không khỏi xót xa.
Cậu nhìn chằm chằm dấu tích hình xăm mơ hồ, bỗng cau mày.
"Cái này trông quen quá, mình từng gặp ở đâu rồi nhỉ?".
Hình xăm không rõ ràng nên cậu cũng khó nhận dạng.
Ngón tay Tiêu Trúc đột nhiên vô thức mò xuống khóa quần của anh.
Trống đánh trong lòng ngực thình thịch, trông cậu có khác gì sắp ***** *** con nhà người ta đâu.
Mặt đỏ bừng bừng, cậu nhắm mắt thay quần áo cho anh nhanh.
Xong, cậu dùng khăn nước ấm khẽ lau đi vết bẩn do ẩu đả rồi thoa thuốc.
Ngồi bên giường, lúc này cậu mới thở dài vuốt v e mái tóc rủ trước trán của Thanh Nhân.
Chăm chú ngắm nhìn dung nhan mỹ nhân trước mặt, yết hầu cậu nhấp nhô: "Đẹp quá".
Không tự chủ được liền thốt ra lời thầm kín bấy lâu nay, Tiêu Trúc lại một lần nữa hoảng hốt rút tay lại.
Cứ như làm chuyện xấu có tật giật mình sợ đối phương phát hiện.
Cậu lắc đầu không nhìn nữa, bây giờ mới có thể quan sát căn phòng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Trúc bước vào phòng ngủ của Thanh Nhân.
Phòng nhỏ, đồ đạc không có gì nhiều ngoài chiếc giường ngủ, tủ quần áo và bàn làm việc.
Căn phòng không bật điều hòa nhưng nhiệt độ lại thấp do trời mưa, lạnh lẽo vô cùng.
Mang lại cho người ta cảm giác cô liêu bạc bẽo.
Tiêu Trúc tự hỏi một giám đốc như Thanh Nhân tại sao lại sống ở nơi như thế này? Tài sản anh tạo ra để làm gì sao không mua nhà rộng hơn mà ở? Có nguyên nhân gì sao?
Nhiều lúc cậu muốn gần gũi hơn với anh, muốn tự mình tìm hiểu mọi thứ từ hoàn cảnh đến cuộc đời anh.
Nhưng mà cứ như có lực kéo vô hình cứ kéo cậu và anh ra khoảng cách xa vời, không thể đến gần.
Hồi trước khi Thanh Nhân chưa công khai anh đã có người yêu, Tiêu Trúc âm thầm hân hoan.
Tìm đủ mọi cách tiếp cận anh, thậm chí là tự hạ thấp chính mình, thay đổi con người thành hoàn toàn khác.
Bước sang cuộc đời mới để đến với anh, anh sai bảo gì thì cũng nghe lời làm theo hết.
Bởi cậu chỉ muốn anh để ý đến mình nhiều hơn bất kỳ ai.
Nhưng mà khi