Ở một nơi yên ắng, khu chung cư nơi Thanh Nhân sinh sống đã chìm trong tĩnh mịch.
Đường phố chỉ còn lại vài chú mèo lang thang tụ tập một chỗ để săn mồi.
Mây trôi đi, trắng hé đầu chiếu rọi.
Bóng khung cửa sổ đổ xuống chiếc giường đang có người say giấc.
"Hộc...!Hộc".
Chiếc chăn xộc xệch, hai mắt Thanh Nhân đã nhắm nghiền nhưng sắc mặt vô cùng tệ.
Hai đầu lông mày cau lại, trán ướt đẫm mồ hôi tựa hồ anh đang gặp một cơn ác mộng ám ảnh.
Ứng cảm bên ngoài, bàn tay anh bấu chặt chăn ga.
Trong giấc mơ, anh thấy mình vội vàng đưa chân trần chạy mãi vô định hướng ở một không gian màu trắng vô tận.
Mỏi mòn trên gương mặt với hi vọng tìm thấy bóng dáng của một người.
Phong Tình!
Chạy và chạy, không điểm dừng, không thể kết thúc, không thể nghỉ mệt.
Đôi chân tựa hồ đang chảy máu vì vô tình đạp lên những mảnh thủy tinh vỡ nát, từng dấu chân máu kéo dài vô tận.
Cho đến khi xuất hiện từng hạt bụi đen nhòe theo mấy mảng lơ lửng lượn lờ trên không trung.
Gió đông giá rét bỗng ập đến khiến đôi chân luôn vững vàng trở nên run rẩy không giữ thăng bằng liền ngã quỵ xuống đất.
Rốt cuộc tìm em ở chốn nào?
Lạnh quá...
Đau quá...
Em ở đâu?
Trái tim bỗng thiết chặt như có ai đó trói dây thừng siết lại, ngạt thở tỏa ra mùi tanh nồng của máu xộc lên mũi.
Một cơn gió mang theo hương bạc hà phía sau lùa đến, mái tóc vàng bạch kim dài thướt tha lất phất theo gió lướt qua anh.
"Hử?".
Khẽ ngẩng đầu, phía trước là bóng lưng một người đàn ông trong bộ đồ trắng tinh khiết, toát lên vẻ thuần khiết như chim bồ câu không nhanh không chậm mà bước đi.
Đáy mắt anh lóe lên ánh nước, đôi môi mấp máy: "Phong Tình..?".
Loạng choạng đứng dậy, anh chạy theo người phía trước.
Rõ ràng đối phương bước đi nhẹ nhàng từ tốn thế như anh cứ chạy mãi ở khoảng cách xa vời, chẳng thể đuổi kịp.
"Phong Tình!".
Thanh Nhân với gọi, nhưng người nọ không dừng bước, chẳng quay lại nhìn.
"Chờ anh với! Phong Tình!"
Bịch bịch bịch!
"Đừng đi mà! Phong Tình!".
Anh hét lớn.
Cánh hoa đào bỗng rơi rải trên không trung lất phất cùng làn gió bạc hà.
Đôi chân trần của người nọ dừng lại.
"Phong Tình!".
Tăng tốc, cuối cùng cũng đến được, anh ôm lấy hắn.
Đầu tựa lên vai hắn, tay siết chặt chiếc eo rắn chắc.
"Em đừng đi nữa mà, đừng bỏ anh lại một mình, anh sợ lắm".
Từng giọt nước mắt khẽ chảy mơ hồ thấm trên chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh ấy.
Bàn tay run rẩy chạm vào tay anh, Phong Tình quay lại ôm lấy anh vào lòng.
"Em xin lỗi...".
Nâng gương mặt ửng sắc hồng vì cảm động, Phong Tình quệt đi giọt nước mắt nơi khóe mi ấy.
Hắn cười khổ, áp nụ hôn lên bờ môi đối phương.
Thanh Nhân không để vụt mất cơ hội, nhanh chống luồng lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi nồng nhiệt của hắn.
Hơi ấm quấn quanh toát ra, bạc hà càng mạnh mẽ.
Cảm giác thật chân thực.
Đây là mơ hay thật?
Nụ hôn mãnh liệt như tính cách vốn có của hắn, thân thuộc quyến luyến như năm xưa.
Ấm áp bao phủ, dần xóa bỏ cơn giá lạnh nơi cô quạnh trong lòng.
Hạnh phúc.
Lúc đôi môi ấy sắp rời đi, anh sợ hãi ôm đầu hắn rịn lại tiếp tục lấn sâu.
Không thể vơi đi nỗi nhớ nhung này.
Xin em đừng đi.
Lúc tách ra, đường chỉ kim tuyến ướt át kéo dài.
Thanh Nhân một lần nữa ôm lấy hắn, giọng anh run rẩy khàn khàn: "Anh nhớ em, hãy ở lại với anh".
Bờ môi run lên, hắn muốn nói gì đó nhưng lại mím chặt trong đau khổ.
Hít sâu rồi khẽ thờ dài, vỗ về: "Anh à, có lẽ từ nay về sau anh sẽ hận em, ghét em có đúng không?".
Thanh Nhân kinh ngạc khi hắn nói câu kỳ lạ này, vội phủ định: "Không! Anh không hận em, anh chỉ xin em đừng bỏ anh đi nữa".
Mỉm cười lần cuối, từng đóm trắng tựa như mảnh ghép cơ thể trên người hắn dần bốc hơi trong không khí.
Gương mặt thân thuộc trở nên mờ nhạt trong suốt.
Hơi ấm cũng hóa thành gió rét, hương bạc hà chỉ còn lại mùi cỏ đất sau cơn mưa.
Phong Tình biến mất.
"Không! Phong Tình! Đừng đi mà!".
Bóng tối đột ngột loang lổ đến bao trùm lấy không gian màu trắng cô độc.
Hương bạc hà đã thành mùi máu tanh nực nồng.
Đoàng!
Viên đạn xuyên tim phía sau màn khói, từng tia máu lất phất văng vào gương mặt đầy bị thương của anh.
Phong Tình với lổ thủng trước ngực ngã xuống trước mặt anh.
Chết không nhắm mắt.
Máu không ngừng chảy tựa hồ ngập một biển huyết đỏ.
"Không!".
Thanh Nhân bật ngồi dậy thức tỉnh khỏi cơn ác mộng dày vò trái tim.
Thình thịch, thình thịch.
Mồ hôi lạnh thấm ướt áo, anh thở hồng hộc.
"Giấc mơ thật đánh ghét".
Cơn mộng vẽ lại hiện cảnh tình cảm nồng cháy đầy màu hồng tươi đẹp trong trái tim, trong nụ hôn nóng bỏng mang nhớ nhung khi tương phùng.
Và vẽ lại hiện cảnh chết chốc đau khổ, một đường chém vô hình cứa nát trái tim.
Máu không ngừng chảy trong bi thương.
Nhìn thời gian trong điện thoại, hiện tại là ba giờ bảy phút sáng.
Khung giờ linh thiêng nhất của thế giới con người.
Tỉnh giấc không thể ngủ lại, anh đi vào nhà vệ sinh rửa gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi.
Bước ra ngoài, đi ngang bàn tiện tay lấy gói thuốc, ra ngoài ban công.
Gió đêm se lạnh, thành phố chìm trong giấc ngủ say sưa.
Trăng đêm nay thanh sáng, một ngày không mưa mang đến sự xa lạ của thành phố Vĩnh Thành vốn dĩ quen với vũ kỳ.
Thanh Nhân châm điếu thuốc, rít một hơi mạnh mẽ nhẹ nhàng phả ra làn khói đơn bạc.
Ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm một điểm xuyên qua những tòa nhà cao tầng.
"Phong Tình của cậu đang còn sống, hiện tại hắn không muốn xuất đầu lộ diện".
Giọng nói của Lão Qui vang lên bên tai.
Ký ức mấy ngày trước ở tòa đánh mạt chược Ma Jong Ji lần lượt hiện lên.
Ba màn hình chính lớn phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Thanh Nhân là một người đàn ông đeo mặt nạ bạc, mái tóc dài bạch kim được buộc cao.
Lão Qui ở trên ghế hút tẩu, làn khói lượn lờ trong ánh sáng xanh của màn hình hất xuống.
Ông ta lên tiếng: "Cậu đừng nên nhìn mãi hình ảnh, nhanh đọc thông tin đối phương đi".
Màn hình bên cạnh là hồ sơ mang tên Phong Tình to đùng.
Trái tim đột ngột nhói khi nhìn thấy hàng tên của đối phương, Thanh Nhân căng mắt như nhìn nhầm mà đến gần.
Vô tình đập tay xuống bàn phím khiến những nhân viên có mặt đồng loạt giật mình.
Khóe mắt bỗng cay, tròng mắt rưng rưng, anh mím môi cố nuốt giọt lệ hân hoan.
Người yêu của anh vẫn chưa chết!
Phong Tình vẫn còn sống!
"Lão Qui, ông có biết lý do gì mà em ấy phải giả chết, vờ đóng giả một người tên là Phong Thành không?".
Thanh Nhân mừng đến nổi chân đứng không vững mà ngã phịch ra ghế.
Đôi mắt chân chim nhìn người đàn ông trong màn hình đăm chiêu, một lúc Lão Qui mới lên tiếng: "Sao cậu không tự mình tìm hiểu xem?".
Ông ta đang làm khó anh sao? Đã đến tận đây rồi sao không tiết lộ toàn bộ chân tướng cho anh đi?
Rốt cuộc Phong Tình vì vờ kịch gì mà phải làm như chết thật, khiến anh lo lắng bồi hồi.
Khiến con tim quặng đau mỗi khi nhớ đến dung mạo quen thuộc ấy, khiến anh oán hận mỗi khi nhìn thấy Du Thành Nghĩa.
Chính tên chó điên Du Thành Nghĩa đang hăm dọa hắn, muốn hắn phục tùng mệnh lệnh quỷ quái gì đó của hắn ta!
Dù cho Phong Tình chưa chết nhưng anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Du Thành Nghĩa.
Chắc chắn trong tương lai hắn ta sẽ đem Phong Tình ra làm vật hiến tế cho bọn dã thú quái vật trong thế giới ngầm.
Đó là suy nghĩ của anh.
Âm mưu gì vậy?!
Nhưng, ông ta nói đúng.
Trong cuộc sống không có gì là dễ dàng, nếu Lão Qui không muốn nói cho anh biết thì tự mình anh đi tìm hiểu.
Anh sẽ diễn kịch để tiếp cận Phong Thành.
Nhanh chống gương vỡ lại lành, làm lại cuộc tình với Phong Tình.
Tàn thuốc tóe sắc cam rơi từ giữa tầng cao xuống, gió luồng qua mái tóc đen rủ trán của Thanh Nhân.
Dưới màn đêm, khóe môi anh nhếch cong với độ đắc ý cao cường trong những âm mưu.
Vở kịch sao?
Không tồi.
Nơi trú ẩn phút chốc tan tành, Lý Văn Sâm như con chuột chết cắn răng nằm sảy tay trong bộ dạng nhếch nhác thua cuộc.
Nam Nam và Khổng Cư yếu kém bị đánh cho bất tỉnh nằm lăn lóc một bên.
Vũ khí Hoa Đao bị bẻ gãy ném sang bên cạnh Lý Văn Sâm.
Lê Hòa Lỗ dùng khăn lau đi vết ô uế trên tay.
Chân kia đạp lên bụng gã, sau đó quăng chiếc khăn bẩn vào mặt gã.
"Anh nên tập lắng nghe người khác đi, tôi đâu có nói tôi được lệnh đến đây bắt sống anh".
Hai bên thái dương Lý Văn Sâm giật nảy, hàm răng cắn chặt tựa hồ muốn sức mẻ.
Những nhục nhã gã trải qua bỗng chốc khiến lòng tự trọng tổn thương.
Thật khó mà giải tỏa.
Lý Văn Sâm: "..........".
Thấy gã lặng thinh, Lê Hòa Lỗ lia mắt nhìn trước cửa, nhếch mép nói: "Đúng rồi, có người muốn gặp anh đấy".
Lý Văn Sâm đanh mặt vì cơn đau ngay bụng đang bị gã đạp, lườm gã: "Ai?".
"Lang Huyền à, sao cậu còn chưa vào nữa? Mau vào đây nhìn cựu đội trưởng của cậu đi này".
Lê Hòa Lỗ cất cao giọng, ánh mắt bên này lén nhìn biểu cảm từ kinh ngạc đến tối tăm của Lý Văn Sâm.
Không khỏi đắc ý.
Không gian bỗng chốc im lặng.
Cộp cộp.
Tiếng bước chân bước đến trước mặt Lý Văn Sâm, Lê Hòa Lỗ thả chân rảo bước ngồi xuống ghế đẩu mà chống cằm nhìn bộ phim cảm động mang tên huynh đệ tương ngộ.
Dưới ánh lửa sắc vàng trong thùng sắt, nửa gương mặt của Lang Huyền trở nên khó coi khi chứng kiến cảnh thảm hại của cựu đội trưởng Ngũ Bang mà mình từng phục tùng.
Không biết hắn ta đang nghĩ gì, Lý Văn Sâm khó tin nhìn thấy bộ mặt khinh thường của hắn ta đang nhìn mình.
"Anh Lỗ à, có thật đây là đội trưởng Lý Văn Sâm không vậy? Sao lại trở thành cục đá trong vũng bùn thế này?".
Cánh tay phải năm xưa bây giờ đang gọi mình là đá trong vũng bùn, Lý Văn Sâm cứng người sững sốt.
Tổn thương lòng tự tôn một cách sâu sắc, gã mím môi lòm còm ngồi dậy.
Cơ thể nặng nề ngồi tựa lưng lên tường, ánh mắt tối sầm trừng hắn ta.
Dường như khí thế lúc trước đã hoàn toàn vùi chôn, gã không còn khả năng mắng xả hay đánh Lang Huyền.
Chỉ biết uất hận chịu đựng.
Màn phim huynh đệ tương ngộ nên kết thúc tại đây.
Lê Hòa Lỗ lên tiếng: "Lý Văn Sâm à, nhìn cấp dưới của anh mà xem.
Sạch sẽ sáng sủa tràn trề khí chất như vậy, còn anh thì sao? Còn thua cả một con chó hoang, anh nghĩ mình còn tư cách để sống trên đời này sao? Cuộc đời quá tàn