Hôm nay là ngày rằm tháng bảy cũng là lúc tròn bốn mươi chín ngày của Phong Tình.
Thanh Nhân nấu mâm đồ cúng chung thất nhỏ, bày biện trên bàn thờ.
Trong căn nhà nhỏ của anh có một căn phòng bỏ trống nhiều năm không sử dụng.
Anh liền dọn những đồ vật linh tinh ra, tu sửa lại thành phòng thờ.
Thanh Nhân mang phận mồ côi không có người thân cho nên không có thờ cúng cửu huyền.
Trong nhà lúc nào cũng âm u lạnh lẽo, dù có người ra vào nhưng mà không có nổi một chút hơi ấm.
Dương khí cứ như suy tàn hao mục.
Bây giờ sau khi được nhang khói nghi ngút từ phòng thờ tỏa ra phủ khắp căn nhà lạnh lẽo, tựa hồ đã lấy lại được ấm cúng, rột bớt những khí âm.
Đáng lẽ hôm nay Thanh Nhân phải đến tham dự đám giỗ bốn mươi chín ngày của cựu chủ tịch Du và cựu đội phó Phong Tình nhưng anh không thích phải nhìn mặt những con sói phát ra mùi máu tanh tưởi đó.
Đặc biệt là con rắn tàn độc Du Thành Nghĩa, anh lại càng chán ghét.
Cho nên nấu đồ cúng cho Phong Tình ở nhà vừa yên bình lại còn êm ấm.
Thắp nhang xong, Thanh Nhân quỳ trước bàn thờ hắn chăm chú ngắm nhìn dung mạo người trong di ảnh.
Phong Tình trong ảnh tựa cười tựa buồn bã, trong một thoáng cảm thấy giống như hắn sắp sửa hiển linh ra trước mặt anh.
Ảo giác bất chợt khiến dòng lệ tuôn rơi.
Ngày nào cũng vậy, mỗi lần cắm nhang xong Thanh Nhân sẽ nhìn thấy làm khói trắng có dáng hình Phong Tình đứng trong góc tối dõi theo anh, khi anh ngẩng đầu nhìn thì biến mất.
Do tâm quá nhớ nhung nên ảo ảnh mới được sinh ra, cho dù hắn là ma có hóa quỷ đến tìm anh thì anh cũng sẽ nguyện ôm lấy hắn vào trong lòng.
Ring ring ring__
Chuông điện thoại vang lên kéo Thanh Nhân từ tâm thức trở về hiện thực, anh mở điện thoại ra xem.
Người gọi đến là Tiêu Trúc.
"Anh Nhân, dạo này anh vẫn ổn chứ? Gần một tuần anh nghỉ phép em rất lo lắng cho anh, em đang đậu xe trước hẻm.
Em chở anh đi ăn trưa".
Lại là cậu thư ký lắm lời phiền phức, Thanh Nhân thở dài mệt mỏi.
Hiện tại anh không muốn nói chuyện với ai hết, chẳng muốn gặp mặt ai cả.
Anh chỉ muốn yên tĩnh một mình để bình tâm.
Thanh Nhân uể oải đáp: "Không cần đâu, cậu về đi".
"Nhưng mà anh ơi, hãy cho em gặp anh đi mà".
Tút tút___.
Thanh Nhân tặc lưỡi cúp máy, lắc đầu thở dài.
Trời bắt đầu chuyển mưa, mây đen kéo đến đen kịt phủ xuống thành phố Vĩnh Thành một sắc màu ảm đạm.
Trong phòng thờ tràn ngập sắc đỏ, Thanh Nhân ngồi ngủ gật trong góc chờ nhang tàn khói tản mới chịu tỉnh giấc dọn dẹp mâm đồ cúng.
Mỗi ngày anh đều ở đây đến mấy canh giờ chỉ để chờ Phong Tình hiển linh ôm lấy anh.
Trông anh hiện tại chẳng khác gì gã tâm thần, bị ma ám đến phát điên.
Tâm trạng thất thường, ban ngày thì cười điên dại một mình, ban đêm thì gào khóc như sắp chết đến nơi.
Hàng xóm xung quanh mỗi khi đi ngang nhà Thanh Nhân đều sợ hãi nhanh chống bước qua không dám chần chừ lâu lắc.
Cốc, cốc, cốc!
Thanh Nhân đang ăn cơm trưa bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, bởi miệng thì nhai cơm đầu óc thì treo lơ lửng trên trời đăm ra dễ nhạy cảm.
Anh không đi ra mở cửa, vẫn cứ tiếp tục ăn.
Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa lại vang lên, anh thì mặc kệ, bây giờ gặp mặt ai cũng khiến anh nổi cáu vô cớ.
Cốc, cốc, cốc!
Rầm! Rầm! Rầm!
Gõ không được liền quay qua đập cửa.
Trời đánh tránh bữa ăn, anh đập đũa xuống bàn đứng lên hầm hực mở cửa: "Ai vậy?! Tin tôi báo cảnh sát không?!".
Tiêu Trúc bước vào trong khi không được chủ nhà cho phép, cậu tiện tay khóa cửa nhà.
Bắt lấy hai tay anh: "Anh Nhân! Anh làm sao thế này?! Cơ thể anh gầy gò quá rồi! Đi theo em, em chở anh đi ăn bồi dưỡng sức khỏe!".
Thanh Nhân chẳng dùng nổi sức lực để hất tay Tiêu Trúc, anh ngày càng yếu ớt mất sức khỏe lẫn tinh thần: "Đau...".
Tiêu Trúc buông tay anh: "Em, em xin lỗi".
Thanh Nhân xoa khớp tay: "Tôi đang ăn cơm rồi, phiền cậu về cho".
Tiêu Trúc gãi mũi: "Ở ngoài trời sắp mưa rồi, anh cho em ở lại đi khi nào hết mưa em đi".
Thanh Nhân thở dài hết cách đuổi khéo cậu đành tạm chấp nhận cho cậu ở nhờ: "Bình trà còn nước, nếu khát cậu tự rót uống đi".
Tiêu Trúc cụp mi thoáng buồn tủi lén nhìn anh: "Em ăn cơm cùng anh được không? Em đợi anh sáng giờ chưa ăn sáng nên đói bụng".
Phiền chết đi được, biết vậy không mở cửa cho cậu vào.
Người ta vào rồi, coi như là khách mà mời cậu vào ăn cơm cùng thôi chứ sao giờ.
Đồ ăn trên bàn là đồ nấu để cúng, những món chay thơm ngon nức mũi.
Tiêu Trúc vừa ngồi xuống bàn liền gắp miếng tàu hủ ky giả thịt ăn ngon lành.
Xong lại gắp mấy món khác từng miếng mà hưởng thức, mắt cậu sáng rực không khỏi khen ngợi: "Ngon quá, lâu rồi em không ăn những món chay như vậy, những món này là anh nấu đó hả?".
Thanh Nhân ăn uống từ tốn lạnh nhạt gật đầu.
Vì đồ ăn ngon quá nên Tiêu Trúc ăn rất nhanh, mới đó đã xong: "Ai mà yêu anh chắc có phước lắm à nha, anh cái gì cũng giỏi giang hết, kể cả công việc làm hay là việc nhà anh đều tự mình làm hết".
Cậu chống cằm nhìn anh: "Thế anh đã có người yêu chưa?".
Thanh Nhân đột nhiên khựng lại, bàn tay cằm đũa khẽ run lên.
Hàng mi trùng xuống tựa hồ che giấu giọt lệ nơi khóe mắt.
Tiêu Trúc ngay từ khi làm việc cùng anh đến nay hoàn toàn không biết mối quan hệ yêu đương của anh và Phong Tình.
Do anh che giấu nên mới nói với cậu anh và Phong Tình chỉ là anh em kết nghĩa.
Cho nên cũng không trách gì khi cậu nhắc đến người yêu trước mặt anh.
Người anh yêu thương đã mất rồi, anh muốn nói với cậu điều đó ngay bây giờ.
Nhưng anh không thích dây dưa nhiều lời với người ngoài.
Anh chưa bao giờ công khai mối quan hệ yêu đương của mình và Phong Tình với bất kỳ ai bao giờ.
Không phải vì sợ miệt thị, kì thị là đồng tính luyến ái, sợ bị mọi người ghê tởm xa lánh.
Mà là bởi, anh muốn cất giấu giữ gìn mối quan hệ này vĩnh viễn.
Không muốn bị phá vỡ, không muốn kẻ nào xen vào.
Nhưng hiện tại Thanh Nhân càng nghĩ thấu, anh cảm thấy thật sự rất có lỗi với Phong Tình.
Chưa bao giờ công khai hắn chính thức với mọi người, hắn chính là người anh yêu nhất trên thế gian này.
Lội ngàn sông, bơi vạn biển cũng không thể có được người đàn ông xinh đẹp đầy mị lực như vậy.
Có lẽ đây là điều muộn màng, anh hiện tại cũng nên công khai thôi.
Anh hi vọng Phong Tình trên trời có thể thấu hiểu và cảm thông cho anh.
Thanh Nhân mím môi, đặt đũa xuống bàn cố không cho dòng lệ rơi trước mặt bất cứ ai: "Người tôi yêu nhất, đã không còn trên đời nữa rồi".
Tiêu Trúc khi nghe anh thốt ra câu trả lời hơi nhíu mày lại như suy nghĩ gì đó, trong chốc lát đen mặt trầm giọng: "Vậy là...!Phong Tình là người yêu của anh?".
Cậu siết chặt tay thành quyền: "Vậy tại sao lúc trước anh nói anh và anh ấy chỉ là anh em kết nghĩa?".
Tiêu Trúc hít rồi thở ra, bàn tay thả lỏng mò đến bàn tay lạnh băng của anh trên bàn, cười khổ: "Anh ấy mất rồi, anh không định có người yêu mới để yêu thương à? Vả lại, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, anh không định cưới vợ sinh con để quãng đời còn lại không còn cô độc?".
"Anh Nhân à..".
"Cậu có im không thì bảo?!".
Thanh Nhân rút tay lại tức giận đập bàn, trừng cậu.
"Ai mượn cậu đi dạy đời tôi vậy?! Có tin tôi đánh chết cậu không?!".
Cơn thịnh nộ bất thình lình ập đến khiến Tiêu Trúc giật mình liền rén không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Bữa cơm trưa hôm nay coi như xúi quẩy, Thanh Nhân thở hồng hộc vì quá tiêu