Nửa đêm Phó Tùy Vân tỉnh.
Tiêu Ca còn chưa ngủ, nghe tiếng nghiêng đầu nhìn anh.
Hai người đối diện nhau không nói gì, bởi vì chiến tranh mà trừng mắt đến mức nhức nhối.
Hồi lâu sau.
Bọn họ hiểu rõ trong lòng cùng nhau xốc chăn lên lộ ra hộp nhẫn dù lúc bị đưa lên xe cứu thương, dù bị dọn lên giường bệnh, thì ai cũng không bỏ ra!
Tủ lệ đồng bộ của động tác chính xác không lỗi sai.
Vẫn khó phân thắng bại như cũ.
Nhưng hai người đã không còn muốn chiến nữa.
“Tiêu Tiêu, xin lỗi,” Phó Tùy Vân ngượng ngùng nói, “Anh chỉ nghĩ rằng mình hẳn nên cho em thứ tốt hơn cả.”
“Không sao,” Tiêu Ca lắc đầu, “Em cũng vậy mà.”
Dưới ánh trăng và nụ cười của nhau, bọn họ trao nhẫn, rồi mỗi người vươn tay ra nối giữa hai giường bệnh, tạo thành một cây cầu nhỏ.
Cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi trời tờ mờ sáng Tiêu Ca liền mở to mắt, cảnh tượng bên cạnh mình đã thay đổi.
Cậu nằm trên một chiếc xe, vừa xoa mắt ngồi dậy thì thấy Phó Tùy Vân đứng bên cạnh nở nụ cười, cảnh ngoài cửa sổ hình như khá quen, rõ ràng là nhà thờ nơi cậu và Phó Tùy Vân lần đầu gặp nhau.
Khởi đầu của mọi chuyện là cậu vô thức kéo Phó Tùy Vân chạy ra thế giới bên ngoài, cũng vì Quý Châu Ngọc lừa hôn Phó Tùy Vân mà đánh cậu ta một trận.
Chà, vẫn tràn ngập ý nghĩa kỷ niệm.
Phó Tùy Vân sắp xếp cái gì ở đây sao?
Tiêu Ca nghi hoặc trực tiếp hỏi: “Phó tổng …”
Phó Tùy Vân lập tức dựng thẳng một ngón tay lên cắt ngang câu hỏi của cậu, trả lời một cách bá đạo: “Xuống xe đi Tiêu Tiêu, anh đã chuẩn bị cho em một bất ngờ lớn..”
Tiêu Ca nghe vậy tò mò.
Phải biết là tuy nói hiện tại cậu rất thích Phó Tùy Vân, cũng hoàn toàn rõ ràng việc Phó Tùy Vân đối xử với cậu rất tốt, nhưng về phương diện bất ngờ và quà thì Phó Tùy Vân luôn lật xe.
Ví dụ như pháo hoa quê mùa, ví dụ như cờ thưởng và giấy khen trên tường …
Nhưng lần này Phó Tùy Vân cho thấy sự tự tin chưa từng có, nói một cách chắc chắn: “Đã có lúc anh không rõ em thích gì, nhưng lúc này anh cảm thấy em nhất định sẽ thích!”
? Tiêu Ca càng ngày càng tò mò.
Vì thế cậu gấp không chờ nổi mà nhảy xuống xe, đẩy cửa nhà thờ ra.
Liền nhìn thấy sự khát khao học tập tràn khắp nhà thờ.
Tiêu Ca: “…”
Nhậm Phi Dương chạy từ bệnh viện tới xem vui: “…”
Hạ Thời Côi - người nhà bác sĩ, đến bệnh viện thăm người yêu rồi tò mò cũng theo: “…”
Thì ra Phó Tùy Vân dứt khoát mua lại nhà thờ này rồi biến nó thành một căn … phòng học.
Hiện tại trong phòng học toàn nhóm học viên đeo kính râm và cầm đàn nhị hồ, Tiêu Ca không biết bọn họ cụ tới học hát dạo