Ngày hôm sau, Lục Thiên An theo thường lệ đi đến chỗ làm. Vừa đến sảnh, cô dừng lại, mỉm cười nói chuyện cùng nhân viên lễ tân: "Tiểu Nhã, chuyện ngày hôm qua cảm ơn em nhé !"
Tiểu Nhã chính là lễ tân xinh đẹp lại thân thiện Lục Thiên An gặp ngày đầu đi làm.
"Chuyện nên làm thôi, chị đừng bận tâm. Mà chị làm việc cùng với Giang tổng có biết mĩ nam hôm nay gặp gỡ với Giang tổng là ai không? Thậm chí không hẹn trước, trực tiếp được Giang tổng cho vào luôn." Tiểu Nhã mặt đầy hưng phấn bắt đầu bát quái.
"Mĩ nam ?" Nếu là hẹn gặp có lịch trình thì hẳn là cô phải biết chứ nhỉ ? Nếu không chỉ có khả năng là người quen Giang Lâm Dạ tự mình tìm tới. Bất quá, từ ngày đi làm đến nay, cô biết những người có thể gặp mặt anh không thông qua hẹn trước không nhiều, nhưng mĩ nam mà khiến cho mắt Tiểu Nhã long lanh thế kia lại càng ít, cơ hồ đều là người quen mặt.
"Người đó đang ở trên cùng Giang tổng đúng không ?"
"Đúng rồi chị. Chị mau lên xem chút đi." Tiểu Nhã cảm thấy Lục Thiên An không tin mắt nhìn của mình, vội vàng thúc giục.
Thang máy dừng lại trên tầng cao nhất, Lục Thiên An sải bước đi về phía phòng làm việc tổng giám đốc. Sau mấy tiếng gõ cửa, cô trực tiếp bước vào.
"Thư kí Lục, lại gặp mặt rồi." Trác Minh Viễn từ ghế sofa ung dung đặt ly café xuống, nụ cười dịu dàng phảng phất trên khuôn mặt đẹp đến tinh xảo.
Đây chẳng phải 'vừa gặp liền yêu' của Mạc Ý Văn hay sao? Lục Thiên An bắt đầu cảm khái thái độ của Tiểu Nhã lễ tân.
"Trác tiên sinh, lại gặp mặt rồi."
Giang Lâm Dạ lúc này mới lên tiếng, ánh mắt đặt trên người Lục Thiên An: "Có chuyện gì sao?"
Lúc này cô mới nhớ ra bản thân vào đây chẳng qua là tò mò với mĩ nam trong miệng Tiểu Nhã, cuối cùng thì hay rồi. Người ta là bạn học, gặp nhau đương nhiên cần gì hẹn với chả không hẹn.
Lục Thiên An gật đầu với Trác Minh Viễn rồi đi tới bên bàn làm việc của giám đốc.
"Giang tổng, chuyến đi Paris sắp tới tôi đã cho chuẩn bị xong."
Giang Lâm Dạ đưa bút kí lên một tập văn kiện rồi đưa sang cho cô: "Tốt lắm. Cô nghiên cứu một chút đi."
Lục Thiên An đón lấy văn kiện, thuận tiện ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc. Lúc này, Trác Minh Viễn chợt lên tiếng: "Paris sao? Dạ, nghe nói mấy năm gần đây mẹ cậu làm việc ở đó."
Giang Lâm Dạ không nói gì nhiều, chỉ thuận thiện gật đầu một cái: "Tôi biết rồi."
Trác Minh Viễn rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Lục Thiên An trao đổi thêm với Giang Lâm Dạ một hồi rồi đứng lên, đi ra ngoài.
Sau khi quay trở lại phòng làm việc của mình, Lục Thiên An có chút bất an bấm gọi một dãy số, chuông reo một hồi rồi tắt, đối phương không liên lạc được. Hai ngày nay Giang Y Ngọc không hề có bất cứ liên lạc nào với cô, đến cả Tô Lâm cũng không biết.
-----
Đảo mắt cái đã đến ngày đi công tác. Sáng sớm, Lục Thiên An mệt mỏi mở mắt, theo thói quen mở điện thoại lên. Ánh sáng