Sau bữa sáng, cả hai cùng nhau đi đến trụ sở làm việc của Giang Thị, nửa đường Giang Y Ngọc nghe một cuộc điện thoại, sau đó rời đi trước, Lục Thiên An nhún vai, tiếp tục đi lên tầng cao nhất.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Việc đầu tư đã diễn ra theo đúng kế hoạch, bên Kinh Giao đúng là đã bắt được tin, nhưng đáng tiếc, số vốn ít hơn, dự án lần này do Giang Thị đảm nhận."
Hai bàn tay đan vào nhau, khớp ngón tay đẹp như tạc tượng, Giang Lâm Dạ trầm ngâm: "Tốt lắm. Lịch trình tuần tới thế nào?"
"Tuần tới, để đẩy nhanh quá trình thi công, có lẽ đích thân Giang tổng tới Pháp một chuyến thương lượng về nguyên vật liệu."
"Được rồi, cô cũng thu xếp một chút, đi cùng tôi."
"Việc này..."
Giang Lâm Dạ nhướng mày: "Có vấn đề gì sao?"
"Không, không vấn đề. Không còn gì nữa tôi xin phép ra ngoài trước." Dứt lời, Lục Thiên An cúi đầu, quay người đi ra cửa.
"Lục Thiên An!" Thấy cô, Tô Lâm vui vẻ đi đến bên cạnh.
"Có chuyện gì sao?"
"Trông em có vẻ mệt mỏi, có chuyện gì sao?" Cũng không còn xa lạ với kiểu quan tâm của Tô Lâm, Lục Thiên An thở dài, thẳng thắn nói: "Trợ lí Tô này, việc đi công tác lần này, anh có thể thay tôi đi không?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Thực ra... tôi bị say máy bay." Lục Thiên An rầu rĩ một trận.
Thấy đối phương chợt bật cười, cô nhíu mày: "Này, đừng có cười trên nỗi đau của người khác chứ, anh không đi, tôi đi." Lục Thiên An thẹn quá hóa giận, quay người đi. Đột nhiên, Tô Lâm vươn tay, kéo cô lại, nở nụ cười hòa hoãn: "Xin lỗi, đừng giận. Thật ra chuyện này cũng không có gì khó. Bất quá..." Nét mặt Tô Lâm trở nên dịu dàng đi mấy phần: "Dự án này là dự án đầu tiên do em đảm nhận, theo đến cùng vẫn là tốt hơn cho em sau này."
Lục Thiên An đau đầu, cô cũng biết là thế, cuối cùng thì cô vẫn là nên tự mình đi thì hơn.
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
"Chậm đã!" Một lần nữa bị kéo tay lại, Lục Thiên An khó hiểu nhìn Tô Lâm.
"Nếu sức khỏe của em thực sự không ổn..." Khéo léo gạt cánh tay của đối phương ra, cô đáp: "Tôi không sao, tôi sẽ tham gia chuyến đi này. Cảm ơn trợ lí Tô đã quan tâm."
Trờ về phòng làm việc của mình, Lục Thiên An lập tức gọi một cuộc điện thoại, điện thoại kêu lên một hồi rồi tự động tắt, đầu dây bên kia không nghe máy. Cô thở dài, đi pha cho mình một li trà hoa cúc.
Khoảng chừng nửa giờ đồng hồ sau, tiếng gõ cửa vang lên, bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Mạc Ý Văn vẫn như cũ, tuy chỉ mặc đồ công sở