Không biết có phải do tác dụng của giác quan thứ sáu hay khoonh, một khắc trước khi đèn đường tắt, Liễu Ngọc Hàm cũng nhanh chóng bật đèn pin lên.
Bởi vì pin vẫn còn đầy, ánh đèn rất sáng, Hứa Tình chạy phía trước cũng chú ý đến ánh đèn.
Trong tình huống sức mạnh bị hạn chế, cho dù Hứa Tình có mạnh cũng không dám làm bậy, chỉ đành nén sợ hãi thả chậm bước chân, đợi Liễu Ngọc Hàm và thiếu niên đuổi kịp.
Tiếng cười của người phụ nữ vẫn còn quanh quẩn bên tai, mặc dù bên ngoài Liễu Ngọc Hàm không sợ nhưng trong lòng cậu thấy nếu không nhanh chóng chạy đi, thứ ghê tởm ở đằng sau sẽ đuổi kịp mất, cho nên không dám chậm trễ thời gian nữa, sau khi đuổi kịp Hứa Tình bèn nhét đèn pin vào trong tay hắn, sau đó nắm lấy cổ tay hắn chạy thục mạng về phía trước.
Có lẽ vì gió đêm quá lạnh, cũng có thể bị dọa sợ, cổ tay Hứa Tình rất lạnh, nhưng cho dù có lạnh đến đâu cũng không thể lạnh hơn bàn tay thiếu niên đang năm tay Liễu Ngọc Hàm.
Nhiệt độ cơ thể Hứa Tình vẫn coi như bình thường, còn thiếu niên thì lạnh như băng làm cho người ta có cảm giác đang đứng gần một xác chết.
Ngay từ đầu đã nhận ra được cậu ta có vấn đề, tạm thời bỏ qua ý định điều tra thân phận của cậu ta, bật đèn pin lên, kéo hai người chạy trốn.
Có thể quanh năm không vận động nhiều, thiếu niên chỉ mới chạy một đoạn đường ngắn đã thở hồng hộc, nhưng cậu ta không dám dừng chân, vừa chạy vừa thể hổn hên nói: "Đi về phía này, chỉ cần vào trong thôn, những thứ đó sẽ không dám đuổi theo nữa."
Liễu Ngọc Hàm biết mọi thứ mới bắt đầu, thiếu niên sẽ không bán đồng đội nhanh như thế, cho nên không hề do dự đo theo hương cậu ta chỉ.
Có lẽ là gió lớn hơn, sương mù dày đặc bao phủ cả khu rừng di chuyện tạo thành dòng khí lưu loạn xạ, nhưng kỳ lạ nhất là Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình không hề nghe thấy tiếng gió thôi bên tai, tiếng lá cây xào xạc và tiếng cười của người phụ nữ cũng biến mất.
Cả khu rừng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, làm cho lòng người không yên, xung quanh chỉ còn lại tiếng bước chân chạy trốn của bọn họ.
Hứa Tình rất lo lắng, giác quan bình thường vốn nhạy bén nhưng không chú ý đến tiếng bước chân của ba người, có tiếng bước chân của hai người chồng chéo lên nhau, ngược lại giác quan của Liễu Ngọc Hàm luôn phản ứng chậm lại phát hiện ra điều này.
Nghe tiếng hít thở có quy luật sát bên tai, Liễu Ngọc Hàm yên lặng cúi đầu, vừa chạy vừa hỏi thiếu niên chạy bên cạnh: "Trong thôn các cậu đã sớm phát hiện đại tiên này có vấn đề đúng không?"
"Theo như lời cậu nói, dường như trong thôn đã có biện pháp đối phó với chuyện này, có phải đã có người bị giết trong tay nó hay không?"
"Cậu đã nhìn ra rồi à?"
Liễu Ngọc Hàm hỏi quá đột ngột, thiếu niên không ngờ đến ở thời đểm hiện tại cậu lại hỏi câu này, vì trả lời câu hỏi của cậu nên không tập trung, bước chân hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã ra đất, may mà Liễu Ngọc Hàm đã chuẩn bị trước kéo cậu ta đứng dậy, mới không làm cậu ta chậm chân, chỉ là cổ tay cậu ta không cẩn thận đâọ vào cây.
Tai nạn bất ngờ làm cho thiếu niên cuống quít nhìn cổ tay mình, vẻ mặt đau lòng, ánh mắt cũng u ám hơn.
Liễu Ngọc Hàm làm bộ không thấy biến hóa của cậu ta, nắm chặt tay Hứa Tình hơn, sau khi nhận được cái gật đầu của Hứa Tình mới thả tay thiếu niên ra, cảm nhận được ánh đèn mờ mờ ở cách đó không xa: Đó là thôn cậu à?"
Ánh mắt thiếu niên vẫn đang nhìn xuống cổ tay một lúc, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía thôn làng không xa, giọng điệu sa sút: "Đồng hồ mẹ tặng con bị hỏng rồi...Quên đi, người không xảy ra chuyện là tốt rồi, đó chính là thôn của tôi, chạy nhanh lên đi."
Hứa Tình và Liễu Ngọc Hàm không thèm để ý lời nói của cậu ta có ý gì hay không, giả bộ chỉ hiểu nghĩa bên ngoài, đi theo thiếu niên vào trong thôn.
Trong thôn và bên ngoài giống như hai thế giới, ánh đèn ngăn cách toàn bộ sường mù, thỉnh thoảng có vài "con cú đêm" đi trên đường, thấy thiếu niên đều quen thuộc gật đầu chào hỏi cậu ta, làm cho người ta thấy người dẫn trong thôn cũng rất hoan nghênh thiếu niên.
Nhân