Mặc dù có cảm giác như thế thật, nhưng nghĩ đến bối cảnh của Tần Mạc, ba Liễu lại nhìn đứa con trai út ở mức trung bình của mình, không cảm thấy cậu có gì để Tần Mạc nhớ thương, cho nên đã đè cảm giác khó hiểu đó xuống.
Kết hợp với tin tức mấy ngày nay, ba Liễu thấy tình huồng gần đây có thể không ổn lắm, mặc dù con trai út có thể không gặp nguye hiểm tính mạng, nhưng luôn có người cắn nó không buông là chuyện chắc chắn, cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn.
"Điều này có thể liên quan đến chuyện lúc trước em làm liên lụy đến thiếu tướng Tần.
Ngay từ đầu ba đã nói, phối hợp với thiếu tướng Tần mới là an toàn, không phải đã thành sự thật rồi sao?" Rất nhanh ba Liễu đã có suy đoán, "Sự phối hợp của con làm thiếu tướng Tần cảm nhận được thành ý, bây giờ coi như cậu ta hỗ trợ con.
"
Liễu Ngọc Hàm bừng tỉnh: "Thì ra sự thức thời của con đã để lại ấn tượng tốt với thiếu tướng Tần.
"
Liễu Ngọc Hiện cũng gật đầu: "Nếu anh ta có ý che chở Tiểu Hàm như vậy, cũng không tệ lắm.
"
Ba Liễu liếc mắt nhìn con trai lớn: "Con nghĩ quá nhiều.
"
Ngược lại Liễu Ngọc Hàm không để ý Tần Mạc sẽ che chở mình bao lâu, Tần Mạc có thể giúp cậu một đoạn thời gian đã là niềm vui ngoài ý muốn, cậu cũng không có ý định được một bước lại đòi thêm một bước.
Nhận ra lý do đáng tin cậy, trong lòng Liễu Ngọc Hàm kiên định hơn rất nhiều, tâm trạng cũng thả lỏng hơn.
Đợi đến ngày hôm sau, cậu nhìn thấy Tần Mạc dừng xe dưới tầng, thái độ ung dung của thiếu tướng Tần khi chào hỏi làm cậu rất sợ hãi.
Tần Mạc gật đầu với cậu, mặc dù vẻ mặt trước sau như một, nhưng Liễu Ngọc Hàm cảm thấy trong mắt anh có ý cười, vẻ mặt cậu hơi hoảng, cơ thể cứng ngắc ngồi lên xe.
Tần Mạc không nhìn nữa, không muốn kích thích cậu thêm, mà trợ lý lái xe nhìn bọn họ không chớp mắt từ đầu đến cuối, giống như không hề thấy cách giao tiếp của hai người có gì kỳ lạ.
Cảm giác trong lòng Liễu Ngọc Hàm giống như bị sói đói nhìn chằm chằm, khiến tinh thần cậu căng thẳng tột độ, ngay cả động tác mở cửa xe cũng run rấy.
Tần Mạc thấy cậu như vậy, không khỏi nhíu mày, nhưng đối với dáng vẻ thấp thỏm của Liễu Ngọc Hàm, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Điều này làm cậu bối rối hơn.
Thời điểm thở phào nhẹ nhõm của cậu có phải không đúng lúc hay không.
Lúc này cậu còn chưa nghĩ được kỹ, nhưng những ngày sau đó, cậu mới cảm nhận được sự đau khổ mỗi lần thả lỏng không đúng lúc, lúc nào cũng mơ màng, ủ rũ cả ngày, ngay cả buổi tối cũng bắt đầu mất ngủ.
Phải biết rằng chất lượng giấc ngủ trước đây của cậu rất tốt, mỗi ngày đều ngủ đến sáng sớm.
Bây giờ, nhưng cảnh tượng lỳ lạ bắt đầu quấy nhiễu thần kinh cậu, cậu thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm từ ác mộng.
Có đôi khi nhìn vào trong bóng tối, thậm chí cậu còn cảm thấy có thứ gì đó đang trỗi dậy từ trong đó, cho dù là ban ngày nhớ lại cũng thấy lạnh người, cũng không thể tập trung tinh thần làm việc.
Chính vì nguyên nhân này mà tiến độ công việc của Liễu Ngọc Hàm không tốt, không thể bắt kịp đồng nghiệp, vì thế không thể không ở lại tăng ca vào buổi tối.
Buổi tối, mệt mỏi nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi, lần đầu tiên Liễu Ngọc Hàm bừng tỉnh từ ác mộng nhưng không cảm thấy có thứ gì đó trong bóng tối đang nhìn mình, mặc dù tư thế nằm sấp trên bàn không thoải mái, sáng hôm sau tỉnh lại hai cánh tay đều mỏi, nhưng cậu lại thấy tốt hơn so với hai ngày trước.
Phát hiện này khiến Liễu Ngọc Hàm phải suy nghĩ, sau đó có chuyện