“Ăn cơm rầu~!” Bạch Anh bưng một bàn thịt vịt nướng, vô cùng vui vẻ hô một câu.Lương Ô Ô đứng lên đi vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn.“Tiểu Vũ, vào phòng bếp rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.”Sợ trẻ con có một mình xấu hổ, vừa để cho bậc xuống, Bạch Anh đẩy thằng bé vào phòng bếp.Tiểu Vũ đứng rửa tay cạnh bồn rửa, vẻ mặt mờ mịt.Cảm giác này thật kỳ lạ.Khi phản ứng lại, cậu có chút không vui.Người phụ nữ này tốt với mọi người như vậy, lỡ sau này bị lừa thì sao?Quả nhiên kẻ có tiền không hiểu được lòng người hiểm ác.Khi cậu ra khỏi bếp, lại thấy Bạch Anh đang đợi cậu.“Tới đây.” Giọng Bạch Anh ôn hòa vẫy tay với cậu.Tiểu Vũ đi qua, không ngờ lại dính một thứ nóng hổi trên rốn.Là trứng gà.
Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches GardenBạch Anh vừa lăn trứng gà trên bụng cậu, vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lăn trứng gà, hy vọng Tiểu Vũ năm nay sẽ không bị bệnh, không bị đau bụng.”Dứt lời, cô liền đặt trứng gà vào vòng năm màu, đeo lên cổ Tiểu Vũ.“Để về nhà rồi ăn.” Bạch Anh cười híp mắt nhìn về phía Tiểu Vũ đang trợn tròn mắt không biết nên làm gì.Lúc này mới giống trẻ con nè!Chỉ có Lương Ô Ô ở bên cạnh, trong lòng chua chát.Nghĩ thầm, đấy không phải con của em, chẳng qua chỉ là một tên nhóc đáng ghét thôi, sao phải phí nhiều tâm tư thế chứ?Thực ra, tính cách của Bạch Anh được định hình bởi thời đại và gia đình.Phương đông ở cổ địa cầu có yêu cầu cao về phẩm hạnh của một người, cha mẹ của Bạch Anh đều là những người có trí thức và nhân hậu nên giáo dục Bạch Anh không tệ.Kính già yêu trẻ được khắc sâu trong lòng, trở thành bản năng.Điều phi thường nhất mà Bạch Anh đã làm có lẽ không phải là tìm được một công việc ổn định, mà là làm theo ý mình và trở thành một streamer ẩm thực.Cũng bởi vì có kinh nghiệm như vậy, nên cô mới không ngây thơ quá mức.Tiểu Vũ đã giảm bớt cú sốc ban đầu, cúi đầu im lặng nhìn túi lưới sặc sỡ treo trên ngực, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bạch Anh.“Ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của chị xem.” Bạch Anh lập tức gắp cho cậu một miếng lươn om.Thịt lươn non mềm, nước canh nồng đậm, phối hợp với cơm trắng thơm ngào ngạt, khiến cho người ta muốn ăn nhiều hơn.Bạch Anh không khách khí nữa, cuốn thịt vịt với một cái bánh lá sen để ăn.Lương Ô Ô cùng Tiểu Vũ học theo cô, bắt đầu ăn.Bữa cơm nghiêm túc, ai cũng không nói nhiều, đồ ăn lại ăn sạch sẽ.Sau cơm trưa, Bạch Anh còn mang ra một đĩa bánh quy do cô nướng, thêm vài loại hoa quả, dùng để làm đồ ăn vặt.Lương Ô Ô ôm lấy cái bụng, ngồi phịch trên ghế sa lon, cảm khái: “Loại cuộc sống này quả thực khiến cho người ta sa đọa, khiến cho chị thậm chí chỉ muốn ngồi ăn rồi chờ chết.”Bạch Anh câu được câu không dùng dĩa nhỏ xiên hoa quả ăn, nhìn về phía Tiểu Vũ, hỏi: “Sao em lại vào được quân đội thế?”Tiểu Vũ kể lại lần trước gặp được Mạnh Diệp Lâm.“Em gặp sĩ quan phụ tá Mạnh?” Lương Ô Ô hứng thú, thoáng ngồi thẳng người.Mạnh Diệp Lâm là phụ tá đắc lực của Lê Phục, tướng mạo mười phần đẹp trai, danh tiếng ở Liên Bang không ít hơn Lê Phục là bao.Tiểu Vũ gật đầu.
Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden“May mắn thật đấy!” Lương Ô Ô cảm thán một câu, “Sao chị lại không có vận may tốt vậy nhỉ.”Tiểu Vũ nhìn người phụ nữ không biết đủ này, nghĩ thầm, vận may của cô đã đủ tốt rồi.Cậu nhàn nhạt nhìn Bạch Anh một cái, không nói chuyện.Thực ra, lần này cậu tới đây có mục đích khác.Lúc trước bỗng nhiên bị người bí ẩn kia tấn công, cậu đã mơ hồ nghi ngờ bản thân ở trung tâm của vụ tấn công.Dựa vào vị trí lúc đó, người bí ẩn có lẽ đang ở gần đây, hoặc thậm chí ở nhà của Bạch Anh.Vì vậy nghi ngờ của cậu đặt trên người của Bạch Anh với Lương Ô Ô.Chỉ là hôm nay cậu ở trong phòng khách thử dùng tinh thần lực nhiều lần, nhưng đối phương không đáp lại.Điều này khiến Tiểu Vũ bất ngờ, một phương diện tưởng bản thân nghĩ nhiều, một phương diện khác lại cho rằng, có thể do Lương Ô Ô kia che dấu quá tốt.Đây thực sự là một sự hiểu lầm lớn.Lý do Lương Ô Ô sinh ra trong một gia đình nghèo và thậm chí không thể vào một trường đại học tốt chính là vì gen của cha mẹ chị kém hơn người bình thường, Lương Ô Ô sinh ra đã có cả tinh thần lực và thể chất kém cỏi.Người có xuất thân nghèo nàn như Bạch Anh với Tiểu Vũ, thiên phú còn có thể đến đạt tiêu chuẩn là do bản thân có sự may mắn.Hơn nữa hai người chưa trưởng thành, bản thân còn có không gian tăng trưởng, một khi đã trưởng thành thì việc bứt phá sẽ vô cùng khó khăn.Những người đã trưởng thành có có thiên phú song E như Lương Ô Ô chiếm một số lượng lớn trong toàn Liên bang, vì tinh thần lực của họ thấp, những người bình thường thực sự không thể biết độ sâu của họ nếu không sử dụng dụng cụ.Giống như trong tiểu thuyết tu tiên, một người trông giống như một người bình thường chưa chắc đã không phải cao thủ tu tiên.Tiểu Vũ hiện tại, đang trong chuỗi nghi ngờ vô căn cứ này.Lương Ô Ô không biết, bản thân đang bị nghi ngờ bởi một người có thể đánh thắng cô bằng một nắm đấm.“Vậy bây giờ em ở đó à? Quân khu có ký túc xá chứ?” Bạch Anh đã cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Vũ.“Em ở ngay cạnh chị.
.
.”Không đợi Bạch Anh nói chuyện, Lương Ô Ô liền phát hiện không đúng, “Tân binh có thể rời khỏi ký túc xá à?”Tiểu Vũ tựa như rất buồn rầu, nói: “Em tiến bộ nhanh hơn bọn họ, với lại em không có quan hệ tốt lắm với bạn cùng phòng, sĩ quan phụ tá Mạnh sắp xếp cho em ở ngoài ký túc.”Lời này nửa thật nửa giả, trái lại càng khiến người ta tin hơn.“Không ưa cũng nên kết bạn với mấy người.” Bạch Anh khuyên.Nghe thế, Tiểu Vũ lạnh mặt, “Em không cần bạn.”Tình hữu nghị ở quận 19 quá yếu ớt, tất cả mọi người sống vô cùng khó khăn, một giây trước còn xưng anh gọi em, một giây sau lại vì mấy bình dịch dinh dưỡng mà xiên lại cậu một dao.Bạn bè? Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches GardenTiểu Vũ chưa bao giờ có yêu cầu xa vời như vậy.Bạch Anh đã đọc hiểu ý của cậu, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.“Bây giờ em đã rời khỏi nơi đó rồi, không nên tiếp tục sinh hoạt giống như lúc trước.”Lúc này quang não của Lương Ô Ô vang lên một phát.“Người tiếp dẫn ở quận 19 có nói ngày mai sẽ đưa mấy đứa bé tới đây phỏng vấn.”Lương Ô Ô vừa