Sau khi ăn xong, Ngụy Trăn Trăn đi ra ngoài đi bộ một vòng, trở về lại bắt đầu khóc trời gọi đất.“55555*, cua hoàng đế của tôi bị bán hết rồi! Đáng nhẽ hôm nay chúng ta nên ăn thêm hai con mới phải!” (huhu á)Bạch Anh ở bên cạnh trêu chọc cô, “Sao có thể ăn đồ giống nhau mãi nha, vậy thì cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”“Không! Tôi thích cuộc sống vô vị buồn tẻ như vậy đấy! Cua hoàng đế của tôi!”Lê Phục bị tiếng khóc nháo của cô làm cho đau cả đầu, lại cảm thấy mình vẫn luôn ở lô ghế của Bạch Anh có lẽ không tốt với thanh danh của cô lắm, vì thế lấy cớ về ngủ trưa trở về ghế của mình.Bạch Anh cũng ăn uống no đủ, súc miệng, bỏ chạy đến giường nhỏ của mình nghỉ ngơi.Để lại một mình Ngụy Trăn Trăn thảm thương nhớ cua hoàng đế mới ăn được một bữa.Chờ khi Bạch Anh tỉnh ngủ, không qua bao lâu, bồi bàn tới đây gõ cửa, thông báo cho họ tham gia bữa trà chiều trong nhà ăn của phi thuyền.Bạch Anh chạy đến buồng vệ sinh, rửa mặt, chuẩn bị thay quần áo.Đột nhiên, tinh thần cô ngây ngẩn, tinh thần lực vươn ra mấy xúc tu, thử thăm dò vách tường buồng vệ sinh.Cũng may, tinh thần lực không thể xuyên qua một số vật liệu đặc thù.Ngẫm lại cũng đúng, mỗi ghế trên phi thuyền đều có giá vé đắt nhất, nếu không bảo vệ riêng tư của khách hàng, thì công ty hàng không cũng không kinh doanh nổi.Tâm tình Bạch Anh trầm tĩnh lại, đổi một bộ váy dài mềm mại thoải mái, rồi đi ra ngoài.Lê Phục đứng chờ ở cửa ghế lô nháy mắt bị đánh trúng hồng tâm, lổ tai đỏ bừng.Chẳng qua dưới sự che dấu của màu da lúa mạch, Bạch Anh không phát hiện dị thường của anh.“Thiếu tướng, chúng ta có thể xuất phát rồi!” Cô đáng yêu gọi Lê Phục một câu.Mặt Lê Phục nháy mắt đỏ ửng, giống như đỉnh đầu bất cứ lúc nào cũng có thể thoát hơi nước.Ai tới cứu tôi với, rất, rất phạm quy !Trái tim thẳng nam bị trọng thương, biến thành hiện trường thổ huyết.Ngụy Trăn Trăn ở một bên nhìn thấy rõ tất cả mọi chuyện.Có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người xưa nói quả nhiên không sai.Trong lòng Bạch Anh đầy chờ mong, đến nhà ăn.Đại khái là do việc giữa trưa kia, tất cả mọi người đều muốn biết “Bạch tiểu thư” này là người ra sao, bởi vậy người đến nhà ăn cũng nhiều hơn, ngoại trừ bàn dành riêng cho ba người Bạch Anh, hầu như không còn chỗ ngồi.Lúc Bạch Anh bước vào nhà ăn, nhóm hành khách đang nói chuyện phiếm bỗng dưng im bặt.Không khí trở nên cứng ngắc.
.
.
.
.
.Bạch Anh bước một chân vào thiếu chút nữa không nhịn được rụt lại.Tư thế này.
.
.
.
.
.
Thấy thế nào cũng giống như muốn ăn thịt người?Chần chờ như vậy trong chốc lát, Ngụy Trăn Trăn đã chạy tới, ngồi vào chỗ ngồi, vẫy tay về phía Bạch Anh.“Bữa trà chiều hôm nay có cái gì?” Bạch Anh vừa ngồi xuống, Ngụy Trăn Trăn bên cạnh liền nhịn không được hỏi bồi bàn.Bồi bàn cười nói: “Bữa trà chiều hôm nay là chương trình quan trọng cho chuyến bay này.
Lần này quản lý mời một đầu bếp năm sao của Đế Quốc.
Nghe nói đầu bếp này rất giỏi làm các món tráng miệng của Pháp từ cổ chí kim.”Ngụy Trăn Trăn ở một bên tặc lưỡi, “Đầu bếp năm sao, lần này được xem đủ rồi.”Lúc món bánh ngọt thứ nhất được đưa lên, Bạch Anh lập tức sinh lòng hiếu kỳ đối với vị đầu bếp năm sao kia.Lê Phục dò xét sắc mặt cô, bồn chồn hỏi: “Em từng gặp à?”“Đây là một loại bánh ngọt rất khó làm, tên là macaron.”Mỗi một bàn chỉ có sáu cái macaron, Bạch Anh tượng trưng cầm một cái, Lê Phục cũng cầm một cái, còn lại đều bị Ngụy Trăn Trăn nhét vào bụng, dùng phương thức ăn nhân sâm của Trư Bát Giới kia.
.
.
.
.
.“Ăn ngon thật, chính là ăn nhiều thì hơi ngấy.” Ngụy Trăn Trăn cúi đầu uống một ngụm trà sữa.“.
.
.
.
.
.”Không hổ là bạn của chị Ô Ô, giọng điệu được lợi còn khoe mẽ này, quả thực không khác gì nhau.Nhìn lại các bàn khác —— không khá hơn là bao.Bạch Anh cũng không không biết xấu hổ nhắc nhở họ, ở nước Pháp trên cổ địa cầu, lúc mọi người dùng trà, khi ăn macaron đều ăn từng miếng nhỏ một, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm uống hồng trà, hết một buổi mới ăn hết một cái.Hiện tại những người này lại ăn hào phóng như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy ngọt ngấy.Đương nhiên Bạch Anh sẽ không một buổi chiều ăn hết một cái macaron, nhưng việc nuốt một thứ gì đó trong một miếng chỉ đơn giản là làm hỏng ý muốn của đầu bếp.Lê Phục thấy cô ăn từng miếng nhỏ một, nhất thời có chút đau lòng, “Nếu em còn muốn ăn, anh có thể hỏi đầu bếp kia.”“.
.
.
.
.
.”Còn có chút nhân phẩm thưởng thức macaron nào không!“Không cần, tôi cũng biết làm.”Bên cạnh có người cười nhạo một tiếng, “Ba hoa.”Bạch Anh liếc quá.
.
.
Đi, vừa lúc thấy “cô gái thành thục” ngồi chung một bàn với một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt giống cô ta mấy phần.Lúc cô nhìn qua, “cô gái thành thục” còn ai oan liếc cô một cái.Ngụy Trăn Trăn không hờn giận địa buông chén, “Sao thế, cô biết à?”“Tôi không biết, nhưng vị tiểu thư kia lại không thế! Tôi lại không giống người nào đó, phùng má giả làm người mập!”Bạch Anh nhìn thấy gương mặt phương Tây của người phụ nữ trung niên, vậy mà còn có tâm tư cảm thán một câu.Tiếng trung cấp 10!“Người nào đấy, không biết bản thân đọc được bao nhiêu sách, ếch ngồi đáy giếng, tưởng phủ thêm một lớp da đẹp thì là người cao quý à?” Ngụy Trăn Trăn không yếu thế chút nào dỗi lại.Xuất phát từ sự căn dặn của Lương Ô Ô, nhất định phải bảo vệ tốt Bạch Anh.Làm bạn bè, Ngụy Trăn Trăn ngay cả khi có hại cho mình, cũng không tức giận, lúc này lại thật sự tức giận.Phu nhân Miranda nháy mắt bực bội, hung tợn nhìn về phía Bạch Anh: “Cố chủ của cô còn chưa nói, thì làm gì đến lúc cô chó điên cắn người?”Bạch Anh nghe không nổi nữa.“Ngại quá, Ngụy tiểu thư là bạn của chị tôi, chứ không phải con chó con mèo nào đấy.”Cô liếc mắt về phía người phiên dịch và trợ lý đang đứng phía sau “cô gái thành thục”, mỉm cười khinh thường: “Hóa ra đôi mẹ con quý hóa hai người đối xử với nhân viên như chó à, thứ lỗi cho tôi không giống vậy.”Lê Phục ở bên cạnh, sắc mặt đã sắp đen như đáy nồi.Lúc trước sở dĩ không động tới mấy người này, là bởi vì muốn ở chung với Bạch Anh, không rảnh hơi để ý mấy người râu ria, không nghĩ tới những người này được một tấc lại muốn tiến một thước, nói chuyện không kiêng nể gì, quả thực tìm chết!“Nếu như nhớ không lầm, chồng của bà là quân trưởng quận 1?”Phu nhân Miranda gật đầu còn mang theo kiêu ngạo, “Hóa ra thiếu tướng còn nhớ rõ.”Vậy nên đừng có vì một cô tình nhân nhỏ mà đặc tội tôi, không tốt cho quan hệ hai nước đâu.Lê Phục bị biểu cảm kia của bà ta làm cho buồn cười: “Vậy bà có biết không, ông chồng kia của bà đến cả xách giày cho tôi cũng không xứng?”Anh nói lời này đến lãnh khốc vô tình, đạp mặt mũi của quân trưởng quận 1 Đế Quốc dưới chân, nhà ăn thoáng chốc yên tĩnh, tất cả mọi người câm như hến.“Thêm hai người họ vào danh sách cấm bay của Liên Bang, Liên Bang chúng ta, không chào đón loại phu nhân nhà quan với tiểu thư dựa quyền đến đây tác oai tác quái.” Lê Phục nghiêm mặt, phân phó lính cần vụ không biết nghi tin tới từ bao giờ.Lính cần vụ nhanh chóng liên lạc cục hàng không, thuyết minh tình huống.“Sao cậu dám! Chồng tôi là bá tước do chính hoàng đế bệ hạ của Đế Quốc