Vốn dĩ kế hoạch của Chu Phỉ là, cảm giác gặp mặt tốt đẹp, vậy thì ở lâu một lát, nếu như cảm giác gặp mặt vô cùng tốt, vậy cô quyết định làm thêm vài chuyện vào tối đó.
Nhưng tình huống thật lại là, cô hoàn toàn không có cách nào kiểm soát.
Trong đầu thậm chí còn như trút xi măng, bị quấy tới rối tinh rối mù.
Chu Phỉ ra vẻ tự nhiên, lắc lắc cốc giữ ấm đựng nước dâu tây trong tay: "Cám ơn."
Tạ Yển Xuyên cũng lắc lắc cốc giữ ấm trong tay mình, hỏi cô: "Muốn nếm thử vị của cốc này không?"
Là cái vị ngẫu nhiên kia.
Chu Phỉ gật đầu.
Tạ Yển Xuyên đưa cốc giữ ấm trong tay cho cô, ống hút hướng về phía bờ môi cô, là tư thế bón cô uống.
Chu Phỉ không dây dưa, thuận thế nếm thử một ngụm.
Là vị matcha, tươi mát thanh đạm.
Trong nháy mắt Chu Phỉ đã cảm thấy vị dâu tây trên tay mình không thơm nữa: "Em muốn uống matcha!"
Tạ Yển Xuyên theo ý cô, dáng vẻ như chăm sóc đứa nhỏ: "Vậy còn uống vị dâu tây không?"
Chu Phỉ nháy mắt mấy cái: "Không uống."
Tạ Yển Xuyên: "Xác định?"
Chu Phỉ lại nếm thử một ngụm vị matcha: "Ai bảo vị matcha anh mang tới uống ngon vậy chứ, em quyết định đứng núi này trông núi nọ."
Tạ Yển Xuyên cười: "Được."
Anh nói xong thì cúi đầu uống một ngụm cốc vị dâu tây.
Chu Phỉ ngớ người, anh dùng ống hút cô vừa dùng qua.
Chu Phỉ: "...!Đây là cái em vừa dùng."
Tạ Yển Xuyên nhướng mày: "Thì sao?"
Chu Phỉ: "Anh không để ý hả?"
Tạ Yển Xuyên: "Để ý gì?"
...!Để ý ống hút cô uống rồi ấy.
Chu Phỉ lắc đầu, dường như chuyển sự chú ý mà nhấp một ngụm matcha: "Không có gì."
Tạ Yển Xuyên hỏi: "Muốn đi dạo chút không?"
Là một đề nghị không tồi.
Mỗi người cầm một cốc giữ ấm đựng trà sữa, dọc theo xung quanh làng đại học đi một vòng.
Vừa vặn đi xong một vòng, trà sữa cũng có thể uống hết.
Chu Phỉ không phải loại con gái sức ăn lớn, bình thường một cốc trà sữa thêm topping nhai kỹ nuốt chậm cũng phải uống cả chiều.
Một tiếng, trà sữa trong cốc giữ ấm của Chu Phỉ thấy đáy, bọn họ cũng trở về vị trí cũ.
Thẳng thắn mà nói thì cảm giác Tạ Yển Xuyên cho Chu Phỉ rất không tệ.
Các anh nói của anh rất đứng đắn, không phải cái loại người nóng lòng muốn phát biểu quan điểm của bản thân để tìm các giác tồn tại, ngược lại, anh luôn luôn im lặng lắng nghe Chu Phỉ kể ra.
Nhưng cũng cảm thấy sẽ không khiến cho không khí giữa hai người tẻ nhạt.
Hai người có qua có lại, dần dần miệng Chu Phỉ cũng không giữ cửa nữa.
Chu Phỉ hỏi Tạ Yển Xuyên: "Anh chưa từng yêu đương thật hả?"
Tạ Yển Xuyên đáp: "Không có."
Chu Phỉ: "Thật hay giả?"
Tạ Yển Xuyên: "Em cũng không tin tưởng anh tới cỡ đó, cho nên bất kể anh trả lời ra sao thì em cũng vẫn sẽ giữ nghi ngờ, đúng không?"
Nhưng nhìn anh thật sự không giống mà.
Nhận ra bản thân có hơi mạo phạm và cấp tiến, Chu Phỉ không còn nhắc tới đề tài này nữa, đưa cốc giữ ấm đã thấy đáy cho Tạ Yển Xuyên.
Tạ Yển Xuyên bỗng nhiên bước lên một bậc, bước tới gần cô.
Chu Phỉ vô ý thức lui lại một bước, bị anh ôm lấy eo: "Cẩn thận."
Sau lưng cô có cột đèn đường.
Tâm trí Chu Phỉ không yên, hô hấp tăng nhanh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm trên người Tạ Yển Xuyên, hơi thở của anh vây lấy cô, kín kẽ bốn phía.
Lỗ tai xoạt một cái đỏ lừ.
Hơi thở dễ ngửi của Tạ Yển Xuyên gần trong gang tấc, Chu Phỉ muốn khiến bản thân bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay nắm chặt lấy cốc giữ ấm tỏ rõ sự run sợ của cô.
Lý luận và kinh nghiệm thực chiến xưa nay không phải là cùng một chuyện.
Chu Phỉ chưa từng có tiếp xúc như thế này với bất kỳ một người khác phái nào, điều này khiến cô bối rối.
Giống như lòng tin tràn đầy đến trường thi, cầm đề thi được phát xuống mới phát hiện bản thân vậy mà chẳng biết gì, đầu trống rỗng.
Tạ Yển Xuyên rất biết chừng mực buông Chu Phỉ ra, nhưng vẫn cách cô một khoảng cách rất gần, hơi cúi người xuống dùng âm lượng cô có thể nghe được nói: "Vừa rồi lúc em quyến rũ anh, rất to gan."
Chu Phỉ mạnh miệng: "Em quyến rũ anh lúc nào?"
Tạ Yển Xuyên cũng không tranh cãi, ngược lại hỏi: "Nếu anh mê hoặc em thì sao?"
Giọng nói trầm thấp của anh xen lẫn càm giác hơi khàn, nghe trong buổi tối này rất là gợi cảm.
Chu Phỉ chỉ cảm thấy mình như con mồi bị vây trong vòng vây, chờ đợi anh dụ bắt bất cứ lúc nào.
Tạ Yển Xuyên thừa thắng xông lên: "Em sẽ dính câu chứ?"
Nói thật, cảm giác này hơi không ổn.
Ai bị coi như con mồi sẽ cảm thấy vui vẻ? Cảm giác thực sự là sợ muốn chết.
Chu Phỉ phân tâm một lát, chống đỡ với vẻ bất lực.
Tạ Yển Xuyên ép sát từng bước: "Hoặc là nói, em hi vọng anh làm thế nào?"
Chu Phỉ vô ý thức lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa cả hai.
Tạ Yển Xuyên án binh bất động, giọng điệu mang theo ý cười: "Sợ hãi?"
Nụ cười này không thể nghi ngờ là rất đẹp, nhưng theo Chu Phỉ thì tỷ số giữa bọn họ đang dần dần kéo ra.
Giống như đường đua chạy bộ tám trăm mét, ngay từ đầu cô lao về phía trước, đến cuối cùng thể lực hết chống đỡ nổi, ngược lại là Tạ Yển Xuyên bắt đầu phát lực.
Anh biểu hiện nhẹ nhàng như thường, hoàn toàn thành thạo điêu luyện.
Chu Phỉ cậy mạnh: "Em có thể sợ gì chứ?"
Ánh mắt Tạ Yển Xuyên nghiêm nghị nhìn cô: "Bởi vì em không phải loại người như vậy."
Chu Phỉ hỏi: "Loại người nào?"
Tạ Yển Xuyên nói: "Tùy ý, thoải mái, hoàn toàn không có nỗi lo về sau, đây chỉ là em biểu hiện ra."
Chu Phỉ: "Vậy anh cảm thấy em là loại người nào?"
Tạ Yển Xuyên: "Cẩn thận, dè dặt, lo trước lo sau.
Bên ngoài em tỏ vẻ tuỳ tiện, không quan trọng tiểu tiết, nhưng thật ra là người rất mẫn cảm, đúng không?"
Cảm giác ngượng ngùng do bị vạch trần, cô không rõ vì sao anh có thể vừa nhìn đã nhận ra, loại cảm giác này giống như là bị sống sờ sờ lột một tầng da, đẫm máu đứng trước mặt anh.
Chu Phỉ không cam lòng yếu thế: "Anh nghĩ bản thân hiểu rõ em lắm sao?"
Tạ Yển Xuyên: "Cho nên, anh có cơ hội hiểu sâu thêm về em không?"
Chu Phỉ không chống đỡ được thế công của anh, lập tức sẽ phải thất bại thảm hại.
Không muốn để cho bản thân thua thảm như vậy, cho nên cô vứt bỏ giáp sắt ném mũ trụ, tính toán chạy trối chết.
Lấy cớ thời gian không còn sớm phải trở về nghỉ ngơi, muốn đi về trước.
Buổi sáng ngày mai đúng là còn có tiết, mặc dù là tiết ba tiết bốn.
Chu Phỉ cởi áo khoác trên người ra trả lại Tạ Yển Xuyên, bị anh từ chối.
Tạ Yển Xuyên lần nữa đưa tay khép