Chu Phỉ cũng không muốn đâu, nhưng mà Tạ Yển Xuyên lại gọi cô là bé yêu á.
Trước kia cô vẫn cảm thấy hai chữ bé yêu này rất dầu mỡ, hiện tại lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức.
Cái tên Tạ Yển Xuyên này chính là có loại ma lực này, có thể nói mấy chữ dung tục không đỡ nổi thành khiến tim người ta tê dại.
Cũng không đơn giản chỉ là giọng nói êm tai, còn có đôi mắt kia, thâm tình yên lặng nhìn bạn, giống như là máy ảnh có kèm filter, chẳng những có thể tự động thêm một tầng bộ lọc dịu dàng cho tất cả hình tượng, còn thuận tiện tự động chỉnh sửa.
Chu Phỉ muốn để anh lại gọi một lần, lại không muốn ý đồ quá rõ ràng, hỏi lại: "Vừa rồi anh gọi em gì cơ?"
Tạ Yển Xuyên không keo kiệt chút nào: "Bé yêu."
Chu Phỉ: "Sao lại gọi em là bé yêu."
Tạ Yển Xuyên cười nhẹ, đưa tay khẽ bóp mặt Chu Phỉ: "Bởi vi em chính là của báu*."
*Tạ Yển Xuyên gọi Chu Phỉ là bảo bối (宝贝), có nghĩa là báu vật, của quý, ngoài ra còn là cách gọi yêu của những người có quan hệ thân mật (người yêu, cha mẹ ông bà với con cái).
Màn cửa khép lại lộ ra một khe hở, tia sáng bên ngoài trộm chui vào trong, chiếu lên mặt Tạ Yển Xuyên, tạc ra đường nét rõ ràng của anh.
Chu Phỉ ngồi trong ngực anh, góc độ vừa vặn, có thể nhìn mặt anh rõ ràng cái không sót gì, thấy rõ ánh mắt của anh.
Cũng không phải là đầu óc nóng lên nhất thời, cô có thể cảm giác được sự chân thành khi anh nói lời này, không phải đáp lại qua loa, mà là thật sự coi cô là của báu.
Mặc kệ là thật hay giả, dù sao lúc này rất hưởng thụ.
Chu Phỉ ngờ rằng lúc này mình đang đạp trên đám mây mềm mại, còn là cái loại mùi vị ngọt ngào ấy.
Hai tay cô còn ôm lấy cổ Tạ Yển Xuyên chưa bỏ xuống, nhẹ lắc người một cách vô ý thức, làm nũng: "Có thể lại gọi một lần không?"
Tạ Yển Xuyên theo mong muốn của cô: "Bé yêu."
Chu Phỉ gật đầu.
Tạ Yển Xuyên cười đầy cưng chiều: "Bé yêu."
Lại áp sát tai cô gọi: "Bé yêu."
Lại cắn nhẹ lên lỗ tai cô: "Bé yêu."
Chu Phỉ cảm thấy màng tai của mình sắp không chịu nổi, chủ động tìm đến đôi môi của Tạ Yển Xuyên, học theo tư thế vừa hôn cô của anh, lần lượt nhìn hồ lô vẽ gáo.
Nghe nói lúc con trai hôn mà nhắm mắt lại thì mới là tập trung tinh thần một trăm phần trăm.
Chu Phỉ lặng lẽ mở mắt ra, nhìn lén Tạ Yển Xuyên một cái.
Quả nhiên anh từ từ nhắm mắt lại.
Bọn họ hôn cực kỳ lâu, không biết mệt mỏi, cũng không dừng được.
Mãi cho đến khi Chu Phỉ nói mình khát nước, Tạ Yển Xuyên dừng lại, vẫn chống đầu lên trán cô, giọng nói mang theo ý cười dày đặc: "Nuốt nhiều nước bọt thế mà vẫn khát à?"
Chu Phỉ không khách khí cắn một phát ở ngoài miệng Tạ Yển Xuyên, giọng điệu nũng nịu nói cứ muốn uống nước.
Trong phòng Tạ Yển Xuyên không có nước, chỉ có thể đi xuống lầu lấy.
Nhưng nửa giây anh cũng không muốn tách khỏi cô, sao có thể nỡ tách ra? Cô gái nhỏ trong lòng ngọt như vậy, đẹp như vậy, giống như cổ* khiến người ta nghiện, một khi dính vào thì không thể tách rời.
*Cổ: Người xưa bỏ nhiều loại côn trùng độc vào cùng một cái bình cho chúng cắn nuốt lẫn nhau, con còn lại cuối cùng gọi là "cổ", thường dùng để hại người, thường được miêu tả như một loại "phép" ở vùng Miêu Cương.
Có một loại cổ gọi là "tình cổ", dùng trên người nào thì người đó sẽ yêu người hạ cổ say đắm (tương tự như bùa yêu).
Tạ Yển Xuyên dứt khoát ôm cô lên, nói dẫn cô xuống lầu cùng.
Nhưng nói gì Chu Phỉ cũng không chịu, rất sợ đợi lát nữa lại bắt gặp bà nội đột nhiên xuất hiện.
Chẳng còn cách nào, Tạ Yển Xuyên chỉ có thể buông Chu Phỉ xuống, nhẹ giọng dỗ dành: "Vậy em đợi anh một tý."
Ai không biết còn tưởng rằng anh phải đi cực kỳ lâu mới có thể quay lại.
Chu Phỉ ngồi trên bàn sách gật đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, trong ánh mắt như là có thể kéo ra chất lỏng làm từ mật đường.
Chờ Tạ Yển Xuyên rời phòng, cô lấy điện thoại di động ra xem thì giật cả mình, thế mà đã sắp bốn giờ.
Phải biết rằng lúc cô tan học mới ba giờ, từ lúc Tạ Yển Xuyên đón cô từ trường đến phòng của anh, lúc ấy nhiều nhất cũng mới ba giờ mười lăm phút.
Chẳng lẽ kim phút lặng lẽ tăng tốc trong lúc bọn họ dính lấy nhau hôn môi? Nếu không thì, bọn họ không hôn nhau lâu đến mức đó chứ.
Trời ạ, trách không được nói yêu đương lãng phí thời gian!
Các cụ nói chẳng sai.
Tạ Yển Xuyên xuống lầu chưa đầy một chốc đã cầm một bình nước khoáng trong tay đi lên.
Anh cố ý đi một vòng trước cửa phòng bà nội, bà còn đang ngủ.
Rất tốt.
Lại quay về phòng, Tạ Yển Xuyên nhìn thấy Chu Phỉ đứng bên cạnh bàn sách, trên tay cầm một cuốn sổ.
Anh nhanh chân đi tới, muốn cầm lại, nhưng tốc độ của Chu Phỉ càng nhanh nhẹn, giấu phắt sau người.
Chu Phỉ nhìn chằm chằm Tạ Yển Xuyên, cười mờ ám, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ nũng nịu lại cố tỏ ra ngạo mạn, vui đùa nói: "Rốt cuộc anh viết tên của em bao nhiêu lần vậy? Chẳng lẽ anh còn yêu thầm em cơ à?"
Trên cuốn sổ kia lít nha lít nhít toàn là tên của cô: Chu Phỉ, Chu Phỉ, Chu Phỉ.
Nét nào cũng đẹp.
Tạ Yển Xuyên im ắng vặn bình nước ra đưa cho Chu Phỉ.
Chu Phỉ nhận lấy bình nước, ừng ực ừng ực uống không ít.
Còn lại nửa bình bị Tạ Yển Xuyên cầm lấy trực tiếp uống nốt.
Giữa cả hai trao đổi nước bọt bao nhiêu lần rồi, lần này Chu Phỉ cũng không tính toán chi li nữa, có vẻ như đã quen rồi.
Tạ Yển Xuyên không biết rốt cuộc mình viết tên của cô bao nhiêu lần, chỉ biết là nét bút tên cô cũng không liền mạch, nhưng hiện tại anh gần như có thể viết liền trong một lượt.
Lần này ngay trước mặt Chu Phỉ, Tạ Yển Xuyên cầm lấy bút máy để ở trên bàn, lưu loát viết tên cô xuống trang giấy trống trên bàn.
Từng nét bút nước chảy mây trôi, khiến chủ cái tên nhìn trợn mắt há mồm: "Nói thật, anh có thể đi làm bậc thầy thư pháp."
Chữ của Tạ Yển Xuyên thực sự rất đẹp, Chu Phỉ lại đưa ra yêu cầu vô lý, muốn nhìn anh tự viết tên mình.
Thế là anh lại lưu loát viết tên mình bên cạnh tên cô: Tạ Yển Xuyên.
Anh có thói quen kéo dài nét cuối cùng.
Nghĩ đến điều gì, Chu Phỉ bỗng nhiên bật cười.
Tạ Yển Xuyên hỏi cô cười cái gì, cô lắc đầu.
Chu Phỉ ngượng ngùng nói ra là lúc trước trong nhóm bàn luận về tên của Tạ Yển Xuyên, có người trêu đùa tên anh quá Mary Sue, cũng có người trêu đùa hồi anh học mẫu giáo viết tên mình phải viết tới khóc.
Chu Phỉ chỉ nói cho Tạ Yển Xuyên nghe nửa câu sau: "Lúc anh học mẫu giáo viết tên mình hẳn là rất tốn sức, nhiều nét như thế cơ mà."
"Vẫn ổn." Tạ Yển Xuyên nói: "Hồi học mẫu giáo anh viết tên tiếng Anh."
Hoá ra lại thế.
Chu Phỉ: "Thế tên tiếng anh của anh là gì?"
Tạ Yển Xuyên không nói chuyện mà vòng tới sau lưng Chu Phỉ, kề sát sau lưng cô, cầm bút viết liền mạch trên giấy: Connor.
"Connor." Chu Phỉ nghiêng đầu nhìn Tạ Yển Xuyên sau lưng: "Em đọc chuẩn không?"
"Ừ, rất dễ nghe."
Lần này Chu Phỉ dứt khoát xoay người, nhìn Tạ Yển Xuyên đọc tên tiếng Anh của anh: "Connor."
Tạ Yển Xuyên nghiêm túc nhìn Chu Phỉ: "Còn muốn hôn em."
Chu Phỉ cũng sợ anh rồi: "Còn chưa hôn đủ á?"
Tạ Yển Xuyên: "Không đủ."
Anh lại ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên bàn sách.
So với tên yêu quái thích hôn Tạ Yển Xuyên thì hiện tại Chu Phỉ lại hơi nghĩ tới chuyện khác, tay của cô lộn xộn trên người anh một trận, dò vào cơ bụng dưới vạt áo anh.
Tạ Yển Xuyên tùy ý cô muốn làm gì thì làm, mãi cho đến khi tay cô tiếp tục kéo xuống làm bậy, anh đè tay cô lại.
Chu Phỉ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhìn anh: "Lại muốn cản em lại?"
Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Không ngăn cản."
Chu Phỉ: "Thế anh buông tay ra."
Tạ Yển Xuyên quả nhiên ngoan ngoãn buông ra.
Cách một tầng, Chu Phỉ cảm nhận