Giả!
Quá giả dối luôn!
Nhưng Chu Phỉ vẫn lựa chọn tin tưởng.
Tự lừa mình dối người ở một mức độ thích hợp chưa chắc đã là chuyện xấu, chẳng qua chỉ là một trò chơi của người lớn.
X: [Chuyện trong ngành học, bận rộn cả một ngày.]
X: [Giảng viên không cho mang điện thoại.]
Chu Phỉ coi là thật, đặt câu hỏi: [Vậy buổi tối thì sao? Cũng đang bận?]
X: [Không bận.]
X: [Tôi để trống tất cả thời gian để chờ em.]
Chu Phỉ: [Chờ em làm gì?]
X: [Chờ khi nào em có thể dành cho anh ít thời gian.]
Chuyện gì vậy?
Đây là còn hơi có ý trách cô ấy nhỉ?
Nhưng mà điều này rất có lợi cho Chu Phỉ, sự oán niệm đã gom góp cả một ngày giờ bỗng tan thành mây khói, ngược lại cô còn cảm thấy vừa lòng đẹp ý.
Đúng vậy, Chu Phỉ thật đúng là cố ý không tìm anh.
Không chỉ là cố ý không tìm, buổi tối cô còn cố ý đăng một tin lên tường, tin này lại cài đặt thành chỉ một mình X có thể nhìn thấy.
Cô chính là muốn xây dựng một loại cảm giác cô vừa bận rộn nhưng lại thoải mái, không muốn khiến cho anh cảm thấy cô đang chờ tin nhắn từ anh.
Chu Phỉ: [Được rồi, thời gian hiện tại có thể dành cho anh.]
X: [Đã nhận lời em, nói hôm nay sẽ nói tiếng Quảng cho em nghe.]
X: [Câu vừa rồi có hài lòng không?]
Chu Phỉ: [Em có thể nói không hài lòng sao?]
X: [Sao vậy?]
Chu Phỉ: [Chỉ có một câu này tính đuổi ăn mày sao?]
Một giây sau.
Lại tới một câu voice chat.
X: [Lưa mún nghe enh nói chi nựa?]
Còn muốn nghe anh nói gì nữa?
Chu Phỉ là người phương nam, có thể đoán được một chút ý của câu này.
Chu Phỉ: [Nói anh thích em?]
X: [Enh dừa ý iem.]
Anh thích em.
Chu Phỉ: [Không phải là dứa đen* sao?]
Trong những bài hát tiêu biểu của Beyonce có một bài "Like you", hai năm trước bởi vì được hát cover lại bằng tiếng Quảng Đông mà lại nổi lên.
Đoạn thời gian đó người ở phố lớn ngõ nhỏ người đều sẽ nói dứa đen, cũng chính là thích bạn.
*là tiếng Quảng Đông, có nghĩa là "like you", thích bạn.
Nhạc Quảng Đông Chu Phỉ nghe không tính là nhiều, nhưng bài hát này cô cũng biết hát, chỉ là phát âm tiếng Quảng Đông không chuẩn lắm.
X: [Cũng có thể nói vậy.]
Cũng có thể nói.
Ngón tay Chu Phỉ đang lướt trên bàn phím, đột nhiên bị đánh gãy, trên màn hình xuất hiện cuộc gọi thoại.
Là X gọi tới.
Cô bấm nghe máy, đeo tai nghe lên.
X cười nói bằng tiếng Quảng Đông: "Nói nữa là công sức đi tong hết giờ."
Chu Phỉ có một thắc mắc: "Mặc dù không có quy định là người Hồng Kông nhất định phải biết tiếng Quảng Đông, nhưng sao anh lại không biết thế?"
Vấn đề này Chu Phỉ còn đặc biệt đi lên zhihu đặt câu hỏi, đặt được câu trả lời nhất trí là không có khả năng: [Không phải người à? Sao có thể sinh hoạt ngăn cách với người sống trên đời chứ?]
Cho nên có tỉ lệ rất lớn là X đang nói dối.
X đổi sang dùng tiếng phổ thông: "Tôi lớn lên ở Canada từ nhỏ, thi thoảng mới về Hồng Kông.
Đa số tôi có thể nghe hiểu tiếng Quảng Đông nhưng nói không rành lắm, phát âm không xem là chuẩn."
Chu Phỉ còn có một chỗ không hiểu: "Tài nguyên giáo dục ở Canada không phải càng tốt à? Sao anh lại về nước học đại học?"
X: "Bà nội anh là người thành phố C, lá rụng về cội, anh về theo bà."
À.
Giải thích như thế thì cũng xem như xuôi tai.
X: "Em thì sao?"
Chu Phỉ: "Sao cơ?"
X: "Em là người ở đâu, vì sao lại tới thành phố C?"
Chu Phỉ không phải người thành phố C, nhà cô ở thành phố ven biển, nếu đi bằng tàu cao tốc thì khoảng hơn hai giờ là tới.
Tới thành phố C theo học cũng không có lí do đặc biệt gì, điểm thi vừa đủ thì cô tới thôi.
Không liên quan thì tới yêu thích, đơn giản chỉ là muốn chạy trốn.
Càng xa càng tốt.
Nhưng Chu Phỉ cũng không muốn giải thích nhiều, quan hệ của hai người cũng chưa tốt tới lúc có thể phơi bày nỗi lòng.
Chu Phỉ: "Em có thể không trả lời chứ?"
X: "Có thể."
X lại bổ sung: "Nếu như câu hỏi của tôi khiến em cảm thấy có chút khó chịu nào đó, thì tôi thật lòng xin lỗi."
Chu Phỉ: "Thế thì không có đâu.
Em phải duy trì một chút cảm giác thần bí chứ."
X cười: "Giờ này cũng không còn sớm nữa, em muốn chuẩn bị đi ngủ chưa?"
Chu Phỉ: "Có ý gì? Đây là không muốn nói chuyện với em nữa hả?"
Tiếng cười của X có vẻ bất đắc dĩ, lại lộ ra chút nuông chiều: "Hôm qua rạng sáng em mới ngủ."
Là anh sợ cô không ngủ đủ.
Chu Phỉ chẳng sao cả: "Vốn dĩ em xem được nửa phim là muốn đi ngủ rồi, nhưng nói chuyện với anh thì lại tỉnh táo, còn cách nào chứ."
X: "Được, lỗi của tôi."
Chu Phỉ: "Có muốn xem phim cùng không?"
X: "Em đang xem phim gì?"
Chu Phỉ: ""Nếu trời có tình" của Lưu Đức Hoa, anh xem bao giờ chưa?"
Thể loại phim Hồng Kông từng nổi đình nổi đám từ thời trước hiện tại lại đã sớm bị lãng quên, nhưng thi thoảng Chu Phỉ vẫn xem lại mấy bộ phim Hồng Kông cũ.
Cô thích Châu Tinh Trì, cũng thích Lâm Chính Anh, xem rất nhiều thể loại.
"Nếu trời có tiình" là một bộ phim tình cảm do đạo diễn Trần Mộc Thắng đạo diễn.
Là câu chuyện về tình yêu của một chàng trai xã hội đen và cô tiểu thư nhà giàu, mãi mãi vẫn là sự lãng mạn mộng ảo trong trái tim của các thiếu nữ, chẳng qua bộ phim này cuối cùng lại có cái kết bi kịch, cũng coi là hiện thực.
X không trả lời, chỉ hỏi: "Em xem tới đâu rồi?"
Chu Phỉ lướt màn hình qua bộ phim vừa xem, thanh tiến độ biểu hiện: "42:19"
Trên phụ đề có một câu mà nhân vật nữ chính vừa khóc vừa nói: [Hôm nay là sinh nhật của em, nên em mới tới tìm anh.]
Thật lòng mà nói, lúc Chu Phỉ xem đến đây đã rất tức giận.
Nam chính là một tên côn đồ vừa đi đua xe với người khác, cố ý trêu tức khiến nữ chính đứng ở trên xe sợ kinh hồn bạt vía, cuối cùng còn cà lơ phất phơ hỏi cô chơi có vui không.
Đối với loại đàn ông này, Chu Phỉ chỉ muốn nói một chữ: Cút!
Chẳng qua sau