Câu chuyện nhỏ số 1 : ủng hộ có con.
Sau một hồi mây mưa.
Nhan Tước mồ hôi nhễ nhại, nằm trên người Vương Lãnh.
- khốn kiếp, em vẫn chưa muốn có con.
Vương Lãnh cọ mặt vào má của Nhan Tước suy nghĩ một hồi :
- nên có con, bây giờ là vừa.
- hả??
Vương Lãnh tuy là một soái ca bước từ trong truyện ra nhưng sao lại muốn cô có con sớm??
Chẳng nhẽ anh thích con nít sao??
Nhan Tước chợt nhớ lại lúc nhỏ, anh từng nói với cô :
" .... đúng là đứa con nít ồn ào khó bảo"
Anh rõ ràng là ghét con nít, sao có thể....
- bây giờ mà sinh, nghĩ đi, em sẽ không đi lăng nhăng với người khác.
- Lãnh, hâm à! Em không thể trông con nít.
- tại sao??
Nhan Tước híp mắt, ngón tay nhỏ vẽ vòng tròn trên ngực Vương Lãnh.
- này nhé, nếu như có con, điều thứ nhất là, em mà bế con sợ rằng.... lỡ tay làm rớt nó. Thứ hai, nếu con lớn thêm chút, em dẫn nó đi dạo như dẫn chó thì không biết rằng em có để quên nó ở đâu hay không. Thứ ba, nếu như nó lớn thêm chút, em lỡ thấy thứ gì của nó không hợp mắt, em đem bán nó cho lũ buôn người thì sao?
Vương Lãnh : •=•|||
Nhan Tước •∆•
Câu chuyện nhỏ số 2 : con trai Vương Bảo Bảo.
Lúc Vương Bảo Bảo sinh ra, Nhan Tước cũng đã trở thành bà cô hai mươi chín tuổi.
Nhan Tước suốt ngày muốn đem bỏ con trai đến nơi nào đó thật xa, nhưng mà mỗi lần vừa đặt con xuống, nó lại khóc rầm trời.
Vương Lãnh cực kì ghét việc đó.
Nhất là mỗi lần cho con b*.
Vương Lãnh hận không thể đem đứa bé đem vứt.
Ngực của cô, chỉ có thể để anh chạm, không thể để giống đực khác chạm vào.
Nhất là cái thằng Bảo Bảo đáng chết kia.....
Bảo Bảo lên bảy có đứa em gái tên là Bối Bối năm tuổi
Đứa em gái bám mẹ cực kia.
- Bối Bối, mi buông mẹ ta ra.
Bối Bối thờ ơ bỏ qua lời nói của anh trai nhà mình tiếp tục công việc vẽ son lên mặt bà mẹ đang ngủ ngon kia.
- Vương Bối Bối, ngươi buông mẹ ta ra.
Bảo bé con nắm lấy tay Bối muội kéo ra, cây son lại vinh hạnh vẽ lên khuôn mặt xinh xắn kia một đường.
- Vương Bảo Bảo, anh buông ta ra.
- ta không buông, mi thả tay ra nhanh.
Cây son bị Bảo Bảo và Bối Bối giành giật cuối cùng là quẹt qua quẹt lại trên mặt Nhan Tước thêm vài đường.
- Vương Bối Bối, buông ra nhanh.
- không bao giờ, ta sẽ không buông.
Cạch....
Sát khí ùa vào, hai anh em nhanh chóng buông cây son ra, quay phắt lại phía cánh cửa.
Bóng đen, cao cao, chững chạc và đầy sát khí, Vương Lãnh đứng đó khẽ gầm lên :
- VƯƠNG BỐI BỐI, VƯƠNG BẢO BẢO .
Năm Bảo Bảo lên mười, Bối Bối tám tuổi.
Vương Lãnh thực hiện ước mơ có một ngôi nhà thực sự cho Nhan Tước.
Một ngôi nhà gỗ do chính anh thiết kế bên bờ biển San Francisco.
Ngôi nhà tình yêu của hai vợ chồng.
Một hôm, Nhan Tước và Vương Lãnh để hai đứa bé ở nhà, còn bản thân thì dắt tay nhau đi hưởng tuần trăng mật thứ hai.
- Bảo Bảo, anh, papi đâu rồi.
Vương Bối Bối ngồi trên người Bảo Bảo nhún nhún.
Cô bé gọi mãi mà anh hai chẳng dậy.
Bảo Bảo tướng ngủ rất xấu, hai tay hai chân giang hình chữ đại, miệng mở to. Nước bọt chảy ra ở mép một chút ít.
Tức giận, Bối Bối chạy vào bếp, hùng hùng hổ hổ cầm lất hai lọ gia vị chạy vào phòng.
Cô bé nhẹ nhàng đổ vào miệng Bảo Bảo ớt bột và muối....
Thằng bé đang ngủ vì sặc ớt mà phải tỉnh dậy, tá hỏa chạy vào nhà tắm nôn ra.
- Vương Bối Bốiiiiiiii
- Bảo Bảo, em đói.
- xem thử có gì ăn không?
- có sashimi.
Bảo Bảo vốn ghét ăn tôm, mà sashimi thì lại.....
- cần hâm lại không Bối Bối? Ta thấy nó đông cứng lại đây rồi này.
Bối Bối nhìn chăm chăm vào dĩa sashimi được bọc lại đàg hoàng vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, rồi hùng hồn tuyên bố :
- vứt nó vào lò vi sóng là được.
Bảo Bảo đem nguyên cái dĩa bỏ vào lò vi sóng, bật nút, vặn vặn cái nút.
Rồi quay sang Bối Bối.
- xong chúng ta ngồi đợi.
- nhưng Bảo Bảo không ăn