Chương 1 Tên khốn nạn
Quán ăn lụp xụp ồn ào, mùi dầu mỡ xen lẫn trong không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xuyên qua lối đi nhỏ hẹp giữa hai dãy bàn, Thư Bạch tìm được một cái bàn trống trong góc, vừa đặt túi xuống, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cô rút ra khăn giấy lau đi lớp dầu bóng loáng trên mặt bàn ghế.
Đây là một quán mì đậm mùi khói bếp bình dân, mỗi một góc bàn tróc sơn đều cho thấy tuổi đời xưa cũ, nhưng nhờ giá cả phải chăng nên vẫn hút được nhiều khách quen, đặc biệt rất được các sinh viên yêu thích.
Giữa những sinh viên giản dị, Thư Bạch hoàn toàn nổi bật, mặt xinh da trắng, chân dài cổ thon, lớp trang điểm tinh tế cùng bộ đồ đặt may cao cấp rõ ràng không cùng một tầng lớp với vết dầu mỡ ở đây.
Từ lúc cô bước vào, ánh mánh người xung quanh dừng trên người cô chưa từng ngớt.
Thậm chí còn người còn đoán xem bộ đồ cô đang mặc là hàng hiệu thật hay chỉ là hàng giả.
Thì bởi có ai lại mặc váy Chanel tới đây húp… miến chua cay?
Bản thân Thư Bạch cũng không nghĩ tới.
Ăn có bát miến chua cay lại bị nhiều người nhòm ngó tới vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng khiến cô không nghĩ tới là, cô mới bị đá.
Thân là thiên kim nhà họ Thư, số đào hoa chưa từng dứt, Thư Bạch trước giờ đều là phía nói chia tay, lý do chia tay mấy năm qua chưa từng thiếu, từ “chia tay đi, chúng ta không hợp” lúc ban đầu thành “chia tay đi, em mệt rồi”, rồi tới “chia tay đi, chó nhà em bệnh rồi”, lý do càng lúc càng hời hợt, cô cũng ngày càng “nhìn thấu hồng trần”.
Mới mấy ngày trước, cậu chàng cún con 2x hotboy trường nói chia tay với cô trên wechat, còn đăng trạng thái tấm hình bàn tay bắn tim: [anh muốn đi xem rừng cây và biển lớn].
Thư Bạch còn tưởng cậu ta ở bên cô áp lực quá, muốn ra ngoài du lịch, nào ngờ hôm qua người ta đăng tấm hình ăn cơm với bạn gái: “Món Nhật 1099 tệ cũng không bì được miến chua cay của ông bác trước hẻm”.
Mà lúc trước, Thư Bạch thấy cậu ta vừa học vừa làm cực khổ nên từng dẫn cậu đi ăn món Nhật giá 1099 tệ.
Lúc ăn thì cún con khen cô tốt bụng, chia tay rồi thì trở mặt.
Lần đầu tiên bị đá, Thư Bạch không thoải mái, nhất quyết phải đến đây thử xem miến chua cay ngon hơn buffet nhật giá 1099 tệ rốt cuộc có vị ra sao.
Ăn đũa đầu tiên, cô bật khóc.
Cay quá má!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-
Thư Bạch chưa kịp lấy khăn giấy lau miệng, đã có 2 cô gái đến hỏi cô có tiện ngồi chung bàn không.
Thư Bạch gật đầu
Những người đến đây ăn đều có đôi có cặp, Thư Bạch có một mình nhìn cô đơn thấy rõ, không ai nói chuyện cùng, thỉnh thoảng cô vểnh tai nghe cuộc trò chuyện của hai cô sinh viên bên cạnh.
Nghe được một lúc, Thư Bạch đoán rằng bọn họ chung đại học A với cún con.
Một cô nhiều chuyện nói: “Uầy, bà biết em trai năm nhất mới vào tên là Cố Lâm không? Siêu đẹp trai, vị trí hotboy trường năm nay nhất định là của em ấy.”
Cô gái kia nhún vai: “Lần trước tôi có gặp ẻm, đẹp thì đẹp thật, nhưng tiếc là ẻm ngoại tình, mà người mà ẻm ngoại tình còn không đẹp bằng chị gái viên chức lúc trước.”
“Ừ, bạn gái mới của ẻm nhìn thường thường, vừa quê vừa dơ, còn giành bạn trai người khác.”
“Không biết em trai nghĩ gì, chị gái viên chức xinh đẹp có tiền, còn có chiếc Maserati, lần trước tôi có thấy, chiếc màu đỏ, nhìn sang lắm.”
Nghe đến đây, Thu Bạch len lén cầm chiếc chìa khóa Maserati vừa nãy tiện tay quăng lên bàn giấu vào trong tay.
Hai cô gái không chú ý động tác nhỏ của cô, tiếp tục hăng hái tám chuyện.
“Nhưng mà tôi nghe nói, chị gái viên chức cũng chơi dữ lắm, mấy anh chàng đẹp trai trong trường mình không một ai thoát được móng vuốt của chị ta.”
“Thiệt hả, vậy lần này bị cắm sừng cũng coi như đáng.”
Cuối cùng, Thư Bạch không nghe tiếp được nữa.
Cô đặt đũa xuống bàn, quay đầu nói với bọn họ: “Ngại quá, hai người nói chuyện nhỏ tiếng chút được không?”
Hai cô gái ngơ ra.
Thư Bạch nói tiếp: “Chị gái viên chức bị cắm sừng mà 2 người nói…là tôi.”
“…”
Im lặng trong giây lát, một trong hai cô gái rặn một nụ cười lúng túng lịch sự: “Ngại quá, tụi em không cố ý nói xấu chị, chị đừng để ý nhé.”
Cô gái còn lại thấy mắt Thư Bạch đỏ hoe, tưởng rằng cô bị lời của bọn họ tổn thương, vội an ủi: “Chị không sao chứ, tụi em thật sự không có ý xúc phạm chị đâu.”
Thư Bạch không phải người nhỏ nhen, mím môi nói nhỏ: “Không sao.”
Cô gái lại an ủi: “Chị nghĩ thoáng lên, bị một gã cặn bã đá không phải chuyện gì xấu, lần trước trên báo đăng tin có cô hotgirl mạng hết thời bị bạn trai lừa mất 500 ngàn, cô ta còn thảm hơn chị nhiều.”
Thư Bạch trầm mặc 3 giây, nói: “... Người bị gạt 500 ngàn tệ cũng là tôi.”
Hai cô gái: “...”
-
Rời khỏi tiệm mỳ, Thư Bạch cảm thấy cục tức trong lòng vẫn chưa xả ra được.
Cô có thể xem xét đi dâng hương bái phật gì gì đó, có phải gần đây gặp phải họa lớn không, dẫn đến vận xui cứ lượn lờ trên đầu, mấy tháng gần đây cứ ám lấy không buông.
Đang lúc buồn rầu, Thư Bạch bỗng nhận được cuốc điện thoại.
Là bạn thuở nhỏ Tiểu Quan gọi tới, hỏi cô đang ở đâu.
Thư Bạch không kìm được, đem chuyện vừa nãy bị người ta nói là “chị gái viên chức bị cắm sừng” cùng “hotgirl mạng hết thời bị gạt 500 ngàn tệ” kể hết ra.
Thư Bạch ấm ức nói lý: “Không phải mới 3 năm không đóng phim thôi mà? Sao tớ lại thành hotgirl mạng hết thời rồi?”
Quan Nhất Bắc ở đầu dây bên kia kiên nhẫn: “Rồi rồi rồi, tớ hiểu, vậy thì cho hỏi, Thư đại tiểu thư cậu đang ở đâu?”
Thư Bạch: “Lần trước bị gạt 500 ngàn là chuyện ngoài ý muốn, hắn ta nói mẹ hắn bị ung thư, sao mà tớ có thể không giúp được, cuối cùng lại bị lừa đảo. Thằng lừa đảo khốn nạn, khi đó còn hại tớ lên hot search 3 ngày liền, ngồi tù 2 năm cũng vừa lắm.”
Quan Nhất Bắc: “Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”
Thư Bạch: “Tức chết mất.”
Quan Nhất Bắc: “...”
Tạch, tắt màn hình, cậu dứt khoát cúp máy.
Là lỗi của cậu, sao lại đi nói chuyện logic với phụ nữ.
5 phút sau, Thư Bạch gọi lại, nói: “Tớ đang ở tiệm mỳ bên đường Triều Dương, có gì không?”
“Đường Triều Dương? Cũng khá gần, qua đây uống rượu không?”
“Không”
“Có trai đẹp.”
“Địa chỉ.”
Phun hết bực dọc trong lòng, kết thúc cuộc hội thoại ông nói gà bà nói vịt này, nhờ có bát miến chua cay cũng tính là khá ngon khi nãy, Thư Bạch tươi tỉnh hơn nhiều, cục tức bị cún con cắm sừng tiêu đi không ít.
Là bạn lâu năm kiêm anh em tốt mười mấy năm của Thư Bạch, để an ủi linh hồn bé nhỏ bị cặp sừng tổn thương, Quan Nhất Bắc thành khẩn mời cô tới chỗ cậu, còn thêm mắm dặm muối liệt kê các loại hình trai đẹp trong phòng vip cho cô nghe, cho dù là ông chú trầm ổn hay là cún con dễ thương, muốn kiểu nào có kiểu đó.
“Đúng rồi, còn có một tên đẹp mã mà cậu nhất định không nghĩ tới.” Quan Nhất Bắc gật gù, “Hôm trước cậu ta vừa mới về nước, lúc tớ ra sân bay đón, nhìn thấy phong cách với khí thế đó, suýt chút nữa là quỳ gối vái lạy.”
Thư Bạch: “Cậu không làm đa cấp uổng thật đấy.”
Quảng cáo như thật.
Cô cần cậu giới thiệu sao? Vận đào hoa bên người cô chưa khi nào dứt đấy nhé.
Từ tóc vàng mắt xanh đến oppa lãng mạn, lại đến cún con nội địa, mỹ nam trên dưới trái phải cô đều chiêm ngưỡng qua.
So với “thịnh yến mỹ nam” mà Quan Nhất Bắc nói, Thư Bạch có hứng thú với bầu không khí hơn, không gì có thể an ủi linh hồn lần đầu bị đá tốt hơn âm nhạc sôi động.
Chưa đầy 10 phút, xe của Thư Bạch ngừng tại bãi xe ngoài trời.
Thư Bạch đi qua cánh cửa thiên đường trụy lạc, nhìn trang phục hở rốn của mấy cô gái mình lướt qua, cô phát hiện bản thân ăn bận nghiêm túc quá, liền sửa lại cái áo khoác mỏng bên ngoài một chút, phần dây kéo hai bên được thắt lại như thắt nút dây thừng, áo hai