Chương 4 Hôn sự
Não Thư Bạch chưa kịp chạy, cơ thể đã bị Úc Cảnh Quy ôm vào lòng.
Cách một lớp quần áo, cô cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông đang ôm lấy mình.
Vị trí ôm rất có chừng mực, không khiến cho người ta có cảm giác bị sàm sỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng dù vậy, mặt Thư Bạch vẫn đỏ bừng.
"Dìu" mà cô nói với “dìu” mà Úc Cảnh Quy đang làm rõ ràng không cùng một nghĩa.
Cố Lâm và bạn gái của cậu ta ở bên kia ngơ ngác nãy giờ, cho dù không có mắt cũng có thể thấy từng cử chỉ động tác của “lão đại” trước mặt đều toát ra vẻ thanh lịch tự nhiên, là quý công tử trời sinh, đẳng cấp khác hoàn toàn so với bọn họ.
Khung cảnh lúc này đột ngột thay đổi từ "giằng co với người yêu cũ" thành "quý ngài dịu dàng ôm cô gái yếu đuối", đẳng cấp được đẩy lên vài bậc không nói làm gì, nhưng nhiệt độ trên mặt Thư Bạch cũng tăng vùn vụt theo.
"Ặc..." Quan Nhất Bắc còn đang đắm chìm trong “làm sao để vạch mặt Thư Bạch giả vờ mềm yếu” thì không ngờ Úc Cảnh Quy lại tin cô thật, cậu tưởng anh chỉ lịch thiệp theo thói quen nên đành phải giải thích. "Cảnh Quy cậu đừng bị vẻ ngoài của cậu ấy lừa, cậu ta có đau chân gì đâu, rõ ràng là não hỏng rồi."
Thư Bạch âm thầm cảnh cáo bằng ánh mắt: không được nói xấu cô.
“Dù sao thì…” Khuôn mặt anh tuấn của Úc Cảnh Quy dịu dàng đến khó tin, giọng nói trầm trầm thoát ra từ cổ họng, “Cô ấy cần giúp đỡ.”
Quan Nhất Bắc: "..."
Hôm nay, hai người này đã phá nát nhận thức về bọn họ của cậu.
Thứ Thư Bạch muốn là thể diện.
Trước mặt em gái thảo mai, muốn bắt chước ẻm điệp chữ, làm nũng với đàn ông.
Còn về làm nũng với tên đàn ông nào thì không quan trọng.
Sau khi Úc Cảnh Quy ôm cô đến trước cửa thang máy, biến mất khỏi tầm mắt của Cố Lâm và cô bạn gái mà cậu ta ngoại tình, Thư Bạch mới thấp giọng muốn xuống, đồng thời bày tỏ lời cảm ơn một cách chân thành .
Chân cô có đau hay không, Quan Nhất Bắc biết tỏng.
“Có nhất thiết như vậy không?” Sau khi vào thang máy, Quan Nhất Bắc còn không quên châm chọc cô vài câu, “Đã chia tay mà còn muốn khoe khoang trước mặt người yêu cũ, chứng tỏ cậu vẫn chưa thật sự buông bỏ được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buông được hay không, Thư Bạch trong lòng biết rõ, cô sớm đã không còn tình cảm gì với Cố Lâm, bây giờ chỉ hứng thú với việc nũng nịu.
Cũng khá vui.
Ban đêm trong thang máy không có ai, Thư Bạch đứng giữa hai người đàn ông, trong không gian yên tĩnh, âm thanh nũng nịu vừa dẹo vừa mềm: “Anh Nhất Bắc đừng có nói em như vậy mà, anh coi chừng quả đấm nhỏ nhỏ của em đấm vào ngực anh đó nha. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan Nhất Bắc: "Còn quả đấm nhỏ nhỏ, sao cậu không nói cậu buồn nôn ọe ọe."
Thư Bạch: "Cậu dám nói tớ buồn nôn."
Quan Nhất Bắc: "Ừ."
Thư Bạch: "Cậu dám nói lại lần nữa không? Có tin tớ lấy búa đập cậu cho má nhận không ra không."
...
Thư Bạch và Quan Nhất Bắc cãi nhau suốt đường đi.
Bọn họ chỉ dừng lại sau khi tạm biệt Úc Cảnh Quy, đột nhiên, Thư Bạch nhìn thấy dây buộc tóc của mình buộc quanh cổ tay anh.
Thư Bạch ngây người.
Người này thật sự muốn lấy luôn dây buộc tóc của cô về nhà hả?
Thư Bạch vỗ trán: "Không được, tớ phải đi kiếm anh ta."
Quan Nhất Bắc: "Kiếm ai?"
"Úc Cảnh Quy."
Nói xong, Thư Bạch quăng chìa khóa xe vào ngực Quan Nhất Bắc.
Bọn họ không đỗ xe cùng một chỗ, ban nãy cô thấy Úc Cảnh Quy đi về khu A1, mà xe của cô đỗ ở khu C2, cũng tức là cô phải chạy đến đó càng nhanh càng tốt mới có thể lấy đồ về trước khi xe của anh rời khỏi bãi đậu xe.
Bãi đỗ xe chiếm một diện tích tương đối lớn, lúc Thư Bạch chạy đến đó đã mệt đến thở hồng hộc, hai tay chống eo, đứng trước mặt người đàn ông với tư thế hỏi tội.
Đêm khuya vô cùng yên tĩnh, sao trời lác đác, xung quanh hầu như không có tiếng động, cô hít thở từng nhịp, lồng ngực cũng lên xuống theo đó.
Nhìn một lượt khuôn mặt của cô, Úc Cảnh Quy mở cửa xe. Lúc đi ra, trên tay anh ta có thêm một điếu thuốc, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tay cầm điếu thuốc không có dây buộc tóc.
Thư Bạch dời tầm mắt, đáp xuống xe của anh, nhìn dây buộc tóc màu đen cùng hộp thuốc lá của anh đều được đặt sau kính chắn gió.
Tên biến thái này không ngờ muốn mót dây buộc tóc của cô đi thật.
Thư Bạch cảm thấy nếu nói thẳng ra, anh ta nhất định sẽ không đưa dây buộc tóc cho cô.
Rất có thể còn hỏi ngược lại cô có bằng chứng gì để chứng minh sợi dây buộc tóc là của mình.
Cô phải nghĩ cách.
“Anh Úc.” Thư Bạch ba năm ngồi không đột nhiên bộc phát kỹ năng diễn xuất, con ngươi lộ ra vẻ dịu dàng đáng thương, “Xe của tôi hết xăng, anh đưa tôi về nhà được không?”
Vừa nãy anh ta lịch thiệp ga lăng như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối đưa một cô gái xinh đẹp, đáng yêu về nhà.
Còn Thư Bạch sẽ nhân cơ hội này leo lên xe của anh ta, lén lút trộm đồ về.
Không, làm sao có thể gọi là ăn trộm được.
Đây vốn là tài sản của cô mà.
Thư Bạch suy tính một hồi, thầm khen sự thông minh của bản thân.
"Vậy sao."
Úc Cảnh Quy không nói được hay không được, không nhìn ra được khuôn mặt đẹp trai đó đang suy nghĩ gì.
Thư Bạch tiếp tục giả vờ tội nghiệp: "Nếu thật sự không tiện thì bỏ đi, một cô gái tay yếu chân mềm như tôi ban đêm ban hôm không sợ côn đồ ất ơ, có thể tự bắt taxi về nhà cũng được ."
“Chân yếu tay mềm?” Úc Cảnh Quy hững hờ đáp: “Vừa rồi trong thang máy không phải nói có thể lấy búa đập cho mẹ Quan Nhất Bắc cũng không nhận ra sao?”
Thư Bạch: "..."
Chuyện nào không nói cứ phải nhắm chuyện này mà nói.
Thư Bạch cụp mắt xuống, đầu ngón chân gồng lại, tiếp tục học giọng thảo mai, thấp giọng làm nũng: "Vậy, anh Úc, anh có định đưa hay không?"
"Lên xe."
"Oh yeah."
"?"
"Ý tôi là, cảm ơn anh rất nhiều."
Mục đích đã đạt được, khoảnh khắc cô lấy dây buộc tóc về sẽ không còn xa nữa.
Ngay khi Thư Bạch vừa mở cửa, cách đó không xa, một chiếc Maserati sau khi ôm cua đẹp mắt lao thẳng về phía bọn họ.
Hai đèn pha phía trước xe nháy sáng liên tục —
Sau đó, chiếc xe dừng lại trước xe của Úc Cảnh Quy, hai chiếc xe như đối nhau qua một đường kẻ.
Lúc nhìn thấy Quan Nhất Bắc xuống xe, trong đầu cô lúc này chỉ có hai chữ: xong rồi.
"Cậu đang làm gì đấy? Không phải cậu bảo tớ lái xe chở cậu về sao?" Sau khi xuống xe, Quan Nhất Bắc lập tức chất vấn Thư Bạch, "Sao cậu lên xe người khác mà không nói lời nào? "
Cùng lúc đó, Úc Cảnh Quy nhướng mày nhìn cô: "Chiếc xe hết xăng của cô chạy cũng nhanh nhỉ."
Thư Bạch: "..."
-
Sau cùng, dây buộc tóc vẫn không lấy về được.
Chút chuyện vặt vãnh này Thư Bạch cũng không tiện phàn nàn gì, ỉu xìu nghe Quan Nhất Bắc thuyết giáo trên đường về nhà, uể oải không có chút sức sống.
Nghĩ rằng cô vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau bị cún con cắm sừng, Quan Nhất Bắc chuyển chủ đề hỏi: "Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa về sao?"
"Không biết."
"Đoàn phim của cậu ấy phiền thật đấy, lần sau đừng cho cậu ấy tự ra ngoài nhận phim nữa.”
“Cậu ấy thích.” Thư Bạch lười biếng ngáp một cái, “Bên chỗ cậu cũng chỉ có mình cậu sao?”
"Ừm, anh chàng cùng phòng kia còn đang bận huấn luyện, mấy ngày nữa có giải đấu."
Có lẽ là bởi vì thật sự buồn ngủ, Thư Bạch đi đường cũng mơ màng, lúc mở cửa suýt chút nữa ấn sai mật mã, may mắn có Quan Nhất Bắc giúp, sau khi nói câu "Cảm ơn" xong, cô lại lườm cậu một cái: "Sao cậu lại nhìn mật mã nhà tớ."
"Hừ, tớ mà muốn vào thì chỉ cần nhảy qua cái ban công là có thể thấy cậu đang móc cứt mũi.”
"Biến."
Căn nhà họ đang thuê là một căn hộ hai tầng, tương đương với một căn biệt thự thông tầng nhưng không có sân vườn, rộng rãi thoáng mát, các ban công cùng tầng thông với nhau, chỉ cách nhau một bức tường và một cánh cửa.
Thư Bạch và Lâm Hiểu Hiểu sống ở căn hộ 5101, Quan Nhất Bắc sống ở 5102 với một anh chàng khác.
Không phải họ không mua được nhà, mà là nhà ở đây không bán, sở hữu vị trí tuyệt đẹp, thông ra mọi cửa ngõ.
Sau khi Thư Bạch và Lâm Hiểu Hiểu thuê không lâu, Quan Nhất Bắc cũng tìm được người ở chung, thuê căn đối diện, với lý do là giao thông thuận tiện.
Sau khi vào cửa, Thư Bạch tẩy trang qua loa, nằm thẳng xuống sô pha ngủ.
Ngủ một giấc 8,9 tiếng.
Sáng hôm sau khi thức dậy, cô nghe thấy tiếng leng keng trong nhà.
Trộm?
Thư Bạch tỉnh táo ngay lập tức, định giả bộ như Sherlock Holmes đi xem thử, nhưng lại sơ ý vấp phải