Chương 7 Hủy hôn
Không gian trong căn phòng vốn dĩ đã chật hẹp, lại vì 2 câu nói đó mà khiến cho không khí trong phòng càng trở nên ngượng ngùng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, nội tâm của Thư Bạch như bị sét đánh vang lên hai tiếng "đùng đoàng".
Bây giờ cô có thể khẳng định rằng kiếp này hoặc là kiếp trước cô và người đàn ông này có nghiệt duyên, nếu không tại sao mỗi lần nhìn thấy anh đều là những lúc cô rơi vào mấy cái tình huống khó xử cơ chứ.
Nếu thứ cấn người cô không phải dây nịt, vậy chính là…
Thư Bạch không muốn nghĩ đến nữa。
Cô không muốn tìm ra ba cái vấn đề sinh lý sinh vật gì từ đũng quần của người đàn ông có vẻ hiền lành, dịu dàng này đâu.
Úc Cảnh Quy lại rất bình tĩnh, nở một nụ cười nhẹ khó phát hiện, tuy trên mặt vẫn giữ dáng vẻ “tôi không biết, tôi không thấy gì hết” nhưng cái nhìn lướt qua của anh lại khiến Thư Bạch cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Như mong muốn của cô, anh tránh mặt một lúc.
Nhưng ánh mắt của anh không dời khỏi mắt cá chân của cô, sau khi xác nhận mắt cá chân của cô không bị thương, chỉ là có chút đỏ, và cô không thể đứng lên không phải do chân bị đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—— mà là do căng thẳng.
Không vạch trần cô, Úc Cảnh Quy lùi lại phía sau, cách cô 1 khoảng, như thể chuyện gì cũng chưa phát sinh, tay vẫn biểu thị ý muốn dìu cô dậy.
Do dự một hồi lâu, Thư Bạch vẫn nắm lấy bàn tay của Úc Cảnh Quy.
Lần đầu tiên chạm vào một cơ thể ấm áp cùng với lòng bàn tay đầy vết chai sần khiến cho Thư Bạch cảm thấy có chút mất tự nhiên, đôi mắt rũ xuống, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng ran. Một tay cô chống vào tường, một tay nắm lấy tay của anh, miễn cưỡng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào chiếc túi khiến cô vấp ngã khi nãy.
Cái túi đáng ghét, hiện tại cô chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống ngay lập tức.
Vừa rồi bản thân quá căng thẳng nên Thư Bạch không để ý đến phản ứng của người đàn ông bên cạnh, chỉ cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn, không chỉ vậy còn có xu hướng càng ngày càng phát triển.
Cô không cẩn thận nhìn anh một cái… vậy nên, khi nãy là ???? Xấu hổ quá đi ——
Thư Bạch chán nản, chân không có sức, chầm chậm đi về phía cửa. Trong suốt khoảng thời gian đó cô không ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng bước chân của người đàn ông sau lưng lại chưa từng dứt, cho đến khi anh không mặn không nhạt nói một câu:”Cô Thư, mặt của cô đỏ lắm đó”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi…” Thư Bạch theo bản năng sờ má của mình, lại càng cảm thấy người đàn ông này cố ý trêu chọc mình, bằng không sao lại cố tình nhắc tới cái này.
Úc Cảnh Quy lại nói thêm :”Phụ nữ đỏ mặt nhìn rất đáng yêu”
“Anh…” Thư Bạch cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình dường như tăng thêm 1 bậc, khẽ cắn môi nói: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Cô đã nghe nói về chuyện kết hôn của chúng ta chưa”
“... Nghe rồi, nhưng mà.” Thư Bạch thận trọng hỏi: "Có thể hủy không?”
“Sao?”
“Chúng ta không thân nhau cho lắm”
“Chúng ta trước kia còn chưa từng gặp nhau”
“Tôi biết”
“Ý của tôi là”. Giọng nói của người đàn ông hơi dừng lại, đôi mày khẽ chau, chầm chậm nói, “Chúng ta là bạn học cũ.”
Nghe vậy, Thư Bạch hơi nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
Nói thật, trước đó khi ba Thư nói với cô chuyện này cô không có chút ấn tượng nào cả.
Bây giờ đích thân anh nói ra, cô vẫn như cũ, không có chút ấn tượng nào cả, cứ cho là bạn học cũ đi, cũng không thể thân thiết tới mức nói chuyện chung thân đại sự chứ.
Cảm nhận được ánh nhìn không chớp mắt của anh, mặt của Thư Bạch càng đỏ hơn, thậm chí bây giờ còn đỏ lan xuống tận cổ, nghĩ đến những tia lửa không thể giải thích được và hàng loạt phản ứng giữa hai người họ vừa rồi, cô càng khó tiếp lời hơn.
Tình trạng hiện tại của Úc Cảnh Quy có vẻ tốt hơn khi nãy nhiều, ngón tay kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa, có thể nhìn ra được anh vốn muốn dùng thuốc lá để làm dịu bớt phản ứng của bản thân khi nãy, nhưng chợt nhớ trong phòng này còn có phụ nữ, khói thuốc có hại cho sức khỏe, chiếc bật lửa đặt trên trường kỷ từ đầu đến cuối vẫn không được đụng đến.
Vẻ ngoài của người đàn ông vẫn bảnh bao phong độ, không có vẻ gì là khó chịu, người châm ngòi là anh, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh, "Cô Thư đây nếu không để ý, chúng ta có thể từ từ nói chuyện….”
“Tôi để ý” không đợi anh nói hết, Thư Bạch lập tức bày ra động tác dừng lại, “Xin lỗi, có chuyện gì thì để nói sau đi, hiện tại tôi có chuyện gấp”.
Bây giờ cô không muốn nói gì về chuyện hôn sự của cả hai… chuyện cũ gì đó, cô căn bản chả nhớ gì hết.
Cô không chịu được cảm giác phải nhớ lại chuyện cũ trước đây, càng không tin anh ta có thể trúng tiếng sét tình yêu với cô gái béo ú khi xưa là cô.
“Muộn như thế này rồi” Úc Cảnh Quy nhìn ra được Thư Bạch vì căng thẳng mà không mở được cửa, nhưng anh lại không giúp cô mà chỉ nhàn nhạt hỏi, “Cô có chuyện gì gấp?”
“Bạn cùng phòng của tôi… đang đợi tôi trở về”
“Hửm?”
“Đợi tôi nấu cơm cho cô ấy” Thư Bạch bịa đại một lý do, “Cả ngày hôm nay cô ấy vẫn chưa ăn gì, nếu tôi không quay về có khi cô ấy sẽ chết đói mất. Đừng hỏi tôi tại sao hôm nay cô ấy vẫn chưa ăn gì, cô ấy rất kén ăn, chỉ ăn đồ mà tôi nấu”
“Cô Thư còn biết nấu cơm?”
“Đâu chỉ biết thôi, anh biết Michelin chứ, nếu như tôi sinh sớm 100 năm, vậy thì không tới lượt bọn họ.”
Thư Bạch trước giờ chém gió không cần tới văn mẫu, kéo lấy tay nắm cửa, vội vã bước ra xong liền xoay người đóng cửa lại, sau khi chấm dứt hoàn toàn khoảng thời gian xấu hổ với người đàn ông đó, cô vẫn còn căng thẳng, cần phải bình tĩnh lại đã.
Vừa đúng lúc, Quan Nhất Bắc từ thang máy đi ra, liếc cô một cái, “Cậu đứng ở đây là muốn làm thần giữ cửa đó hả?”
Cậu vừa đi ngang qua, Thư Bạch liền ngửi thấy mùi hương xông thẳng vào mũi, thuận tay lục lọi cái túi của cậu, “Có phần của tớ không?”
“Ừm” Quan Nhất Bắc đưa cái túi để riêng ra cho cô, “Thịt nướng của cậu, cay vừa, ít thì là.”
Tâm tình khó chịu khi nãy của Thư Bạch cũng theo mùi thì là bay mất tiêu rồi, Thư Bạch vui vẻ nhận túi đồ ăn.
Vô tình, Quan Nhất Bắc chạm vào tay của cô, nhiệt độ trên tay khiến cậu nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.
“Sao mặt cậu đỏ vậy?”
“Có, có hả?”
“Ừa, giống như cái mông khỉ”
“...”
Thư Bạch trợn tròn mắt.
Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông với đàn ông, một người nói khuôn mặt đỏ của cô đáng yêu, một người thì nói là như mông khỉ.
Vốn đang chìm trong sự xấu hổ, Thư Bạch vung nắm đấm về phía Quan Nhất Bắc, đột nhiên cảm thấy thoải mái cả người. Quả nhiên cô vẫn thích bầu không khí này hơn, vừa nãy đúng là làm cô ngượng muốn chết.
Dĩ nhiên Thư Bạch còn lâu mới nói cho Quan Nhất Bắc biết lý do mà cô đỏ mặt.
Quan Nhất Bắc vừa vào nhà liền ngửi được mùi thuốc lá, lần theo mùi thuốc lá đó ra đến ban công, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của người đàn ông, khi mang bữa tối đến, người đàn ông cũng quay lại, “Gạt tàn thuốc ở đâu vậy?”
“Gạt thẳng xuống dưới lầu đi”. Quan Nhất Bắc nói đùa một câu sau đó liền đưa cho người đàn ông cái hộp thiếc đựng bánh, “Dùng tạm cái này đỡ.”
Trong phòng của bọn họ có rất nhiều đồ do con gái mua, mùi hương thanh mát trong không khí cũng là mùi hương yêu thích của mấy cô nàng, người ở đây lâu có lẽ không nhận ra nhưng Úc Cảnh Quy vừa chuyển tới có thể dễ dàng nhận ra ngay lập tức. Căn nhà được con gái dọn dẹp, trang trí, sẽ vô cùng ấm áp.
Nghĩ đến vừa rồi Thư Bạch nói tài nghệ nấu ăn của mình có thể so sánh với Michelin, khóe môi Úc Cảnh Quy nhếch lên, bỏ điếu thuốc trong tay xuống. Âm thanh khàn khàn do khói thuốc, mặt anh đón ngọn gió nhẹ bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Nhà không có giúp việc, vậy bình thường trong số mấy cậu, ai là người nấu?”
Hay là chỉ ăn đồ gọi bên ngoài? Ví dụ như tối nay chẳng hạn.
Sau khi vặn nắp chai bia lạnh, Quan Nhất Bắc uống một hớp rồi nói: "Bộ cậu chưa vào bếp xem hả? Trong đó có rất nhiều dụng cụ làm bếp, đều do Thư Bạch mua hết.”
“Cô ấy đến chỗ cậu nấu ăn?”
“Cậu ấy mua cho tớ nấu đấy”, Quan Nhất Bắc thở dài một hơi, “Chưa thấy ai khó chiều như cậu ấy, bản thân không biết nấu ăn lại còn kén ăn, còn