Chương 9 Chồng chưa cưới
Giữa một đám đàn ông, Thư Bạch vẫn có thể ung dung ứng đối, miệng cô như được bôi mật, nói toàn những lời dễ nghe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng mất nhiều thời gian, đám đàn ông bốc mùi đó đã cam chịu quỳ dưới váy của cô.
Dĩ nhiên, nói chuyện yêu đương trong thế giới người trưởng thành là quá ngây thơ.
Cho dù có quen, có thân hay không, lúc này, bọn họ chỉ muốn tán gẫu vui vẻ với cô là được
Lúc bọn họ đáp lại lời cô bằng mấy lời lẽ hoa mỹ, Thư Bạch ngẩn ngơ một hồi.
Trong suốt thời học sinh, cô vốn là một người hễ nói chuyện với người khác giới là lại bối rối, đỏ mặt. Giờ đây đứng giữa một bầy đàn ông đến cả mắt thậm chí còn không thèm chớp, bản thân cô cũng cảm thấy kệch cỡm, buồn cười.
Thư Bạch hờ hững vén tóc, trên đôi mắt rũ xuống, hàng mi dày như chiếc quạt nhỏ khẽ nhấp nháy, đường kẻ eyeliner màu nâu hơi xếch lên càng làm cho đôi mắt thêm phần quyến rũ.
Cô vừa vén tóc, đám đông liền bắt đầu hô hào.
- Chỉ cần chị gái nói một tiếng được, mấy anh sẵn sàng trượt dài theo cưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
- Vén tóc thôi mà làm tao mê tới mức quên luôn mật khẩu tiết kiệm rồi.
- Tỉnh lại, mày không có tài khoản tiết kiệm.
Tiếng cười nói của họ lần lượt vang lên bên tai Thư Bạch, khiến cô không thể không nghĩ tới một câu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàn ông cua bạn, không nhất thiết bởi bạn đẹp, mà do nhìn bạn có vẻ dễ cua, cũng dễ ra tay.
Câu này cũng áp dụng được với con gái, nếu như có hai anh trai đang đi cạnh nhau trên phố, muốn xin số điện thoại của họ, thông thường các cô nàng sẽ chọn mở miệng với anh trai nhìn có vẻ thân thiện hơn.
Sau khi xã giao với bọn họ mệt rồi, Thư Bạch muốn tìm một lý do chuồn đi, nhưng lại không tìm được thời điểm thích hợp.
Lâm Hiểu Hiểu nói muốn ra ngoài giúp cô đi điều tra tình hình quân địch, chớp mắt đã không thấy người.
Thư Bạch ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đống người, muốn tìm bóng dáng của Lâm Hiểu Hiểu, trong lúc vô ý đụng phải một ánh mắt.
Đôi mắt của người đàn ông sáng như sao trời, nhưng cũng thăm thẳm như giếng sâu, khóe mắt nhếch lên như đang cười nhưng đáy mắt lại không có chút ấm áp nào. Bằng ánh mắt của một khán giả đang xem kịch, anh nhìn thẳng vào cô.
Rõ ràng biết bản thân diễn kịch là để cho Úc Cảnh Quy xem, nhưng khi anh ta thật sự nhìn thấy, Thư Bạch chỉ cảm thấy trong tim như có con nai con đang nhảy nhót.
— Không phải do xấu hổ.
— Mà là cảm thấy anh có thể nhìn thấu vở diễn của cô trong nháy mắt.
“Nói đến giờ mà bọn tôi còn chưa biết chị gái tên gì đấy?” Trong đám đông lại có người tiếp tục kiếm chủ đề trò chuyện, “Xinh đẹp như vậy, tên hẳn cũng đặc biệt lắm.”
Lại nhắc đến tên.
Thư Bạch không muốn nghe những câu như “Trùng hợp thật, chó nhà tôi cũng tên Tiểu Bạch” từ miệng bọn họ.
Thấy ánh mắt của Úc Cảnh Quy cách đó không xa không những nhìn về phía này, mà đôi chân còn đang thong thả tới gần hướng của cô, không có vị “quân sư” Lâm Hiểu Hiểu kề vai tác chiến bên cạnh, Thư Bạch tạm thời rút quân.
“Ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát.”
Cô vẫn nên ít đụng mặt anh thì hơn.
Thư Bạch đi vội, trong tay chỉ cầm một chiếc túi xách nhỏ, sau khi gấp rút rời khỏi tầm mắt của mọi người, không ai chú ý cô có để quên đồ gì không.
Người đẹp đi rồi, không có nghĩa cuộc trò chuyện sẽ kết thúc.
“Còn đẹp hơn hoa khôi trường, vậy mà tôi chưa từng nghe nói tới, sớm biết vậy thì khi đó bầu chọn hoa khôi tôi đã kéo phiếu cho cô ấy rồi.”
“Mọi người không thấy cô ấy rất thân thiện hả, cũng không thích làm giá, lúc nãy tôi muốn chụp vài tấm của Thường Ninh thôi thì bị trợ lý của cô nàng chửi cho.”
“Là ông đáng đời, người ta là đại minh tinh giá cả rõ ràng, nghe đâu một tấm chữ ký là 1.000 tệ, hình là 5.000, còn chụp chung là 20.000, có điều không biết ngủ một đêm là bao nhiêu thôi.”
Trong nhóm chat cựu học sinh, đám người bọn họ cũng nói chuyện phóng túng, không kiêng nể gì như thế này, lời lẽ tục tĩu hết câu này tới câu khác. Hiện tại, nhiệt độ phòng cao xen lẫn mùi thuốc lá, rượu và phụ nữ, càng dễ khiến con người ta hăng máu, nói năng càng không có suy nghĩ.
Một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên trong đám người.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
Khi giọng nam trầm thấp trong trẻo vang lên một cách lạc loài trong đám người, nhất thời, không ai nhận ra người đàn ông trước mặt là ai.
Úc Cảnh Quy một tay tùy ý đút túi đi đến vị trí lúc nãy Thư Bạch vừa đứng, vươn tay cầm lên điện thoại di động bị Thư Bạch để quên trên bàn, cặp mắt trắng đen rõ ràng hơi nheo lại.
Anh nhìn màn hình trong chốc lát, sau đó tắt mã QR kia đi.
Úc Cảnh Quy nghiêng đầu, giọng điệu vẫn giữ vẻ ôn hòa như cũ, “Tôi hỏi các cậu, cô ấy đi đâu rồi?”
“... Nhà vệ sinh.” Có người đáp.
Bọn họ là một đám đàn ông trạc 30, có người đã hơn ba mươi mấy, đương nhiên sẽ có chút khả năng quan sát, từ cách ăn mặc, cử chỉ và vẻ mặt điềm tĩnh của Úc Cảnh Quy, có thể ít nhiều nhìn ra sự khác biệt giữa anh với bọn họ
Cùng là đồ Tây, nhưng trên người của người ta trông chẳng khác gì siêu mẫu quốc tế, không cố ý tỏ vẻ, không cố ý tạo dáng,