Edit: Kidoisme
“Rầm rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm!”
Cầu thang vang lên tiếng chạy ầm ĩ, Văn Phong Tẫn vừa thay áo ngủ tính nằm vào quan tài đột nhiên nhăn mày nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó nhóc con trắng bệch trần chuồng như cục cơm nắm ướt sũng trơn tuột xâm chiếm tầm mắt gã, cục cơm nắm trừng mắt, tóc dính lung tung trên người vừa sợ hãi vừa lúng túng kêu ầm nhà.
“Tiểu Văn Tử, anh mọc lông rồi!!!”
“…” Văn Phong Tẫn trầm mặc, đôi mắt hẹp dài lập dị chậm rãi rũ xuống từ hai viên kẹo hồng nhạt tới giọt nước trơn trượt nhẹ qua rốn.
Cuối cùng là vật nhỏ ướt nhẹp, do chạy quá mạnh nên vung vẩy hết bên này bên nọ vô cùng đáng thương…
“Ừ.” Văn Phong Tẫn đáp: “Khá dài, đẹp lắm.”
Cục cơm nắm Vương Tiểu Mị nháy mắt biến thành nhóc Hamster, hắn giật mình nhìn gã đàn ông rồi gục đầu xuống, đột nhiên phát hiện ‘cậu em nhỏ’ nhà mình run bần bật dưới điều hòa đang tỏa nhiệt.
“…”
“Á —!” Mặt Vương Tiểu Mị đỏ lừ, hắn túm cái áo ngủ bên cạnh, mặc kệ cho người ướt hay không. Mẹ kiếp vừa nãy sợ quá nên đầu óc trống rỗng, cứ trần chuồng chạy thẳng ra ngoài.
Bọc xong mình thành cái kén, hắn thẹn quá hóa giận gào lên: “Anh không nói lông chỗ đó! Anh bảo ở ngực!!! Nãy anh thấy nó mọc từ bả vai như hoa văn lông chim ấy hu hu hu.”
“Bánh chưng cũng là thi thể mà! Phong Tẫn em nói anh nghe bánh chưng hết hạn sử dụng rồi có mọc lông không vậy — ”
Văn Phong Tẫn: “…”
Vương Tiểu Mị biết khi gã đàn ông im lặng là mình đã đoán đúng, càng sợ hơn: “Trước kia bình thường lắm mà sao đột nhiên giờ lại hệt như vừa đi xăm thế? Hay là bánh chưng để nóng bị ôi thiu? Hè nóng vậy anh sẽ bị thối sao? Quên đi, đừng tìm anh nữa… anh chết rồi.”
Nghĩ tới mấy con cương thi khủng bố trên TV, móng tay đen sì cả người toàn lông, Vương Tiểu Mị gâu một tiếng, khóc cạn nước mắt.
Văn Phong Tẫn nhăn mày chui từ quan tài ra bay tới bên cạnh hắn, một tay cẩn thận nâng mái tóc ướt át, chạm tới đâu hơi nước bốc hơi tới đó, mềm mại xõa tung.
Một tay khác gã nhẹ nhàng vén áo ngủ người yêu, từng lớp từng lớp chảy xuống lộ ra bả vai trắng cùng xương quai xanh. Đường cong cơ thể tinh tế, làn da tươi trẻ căng tràn sức sống vừa nhìn đã biết đây vốn là một người khỏe mạnh sống thọ.
Mà hoa văn chim đỏ trong miệng Vương Tiểu Mị chưa từng xuất hiện.
Mấy ngón tay lạnh lẽo ấn nhẹ trên da thịt, mơn trớn xương quai xanh rồi nhẹ nhàng bao trùm lên vị trí quả tim.
Vương Tiểu Mị sợ hãi co rúm.
Đôi mắt hẹp dài rũ xuống, Văn Phong Tẫn nhanh chóng cảm nhận thân thể được gã huyết tế hoàn toàn không có vấn đề.
“Làn da cương thi có lông, dùng màu sắc lông để phán đoán niên đại của nó.” Bàn tay Văn Phong Tẫn di chuyển lên cằm Vương Tiểu Mị, nhẹ nhàng miết gương mặt lo lắng của hắn.
Ảnh ngược trong mắt sáng trong là mái tóc bạc, biểu cảm gã đàn ông dần trở nên sắc bén.
Tâm trạng Văn Phong Tẫn tốt lên không ít, đôi môi đỏ khẽ nhếch.
“Huynh không phải cương thi chân chính, huynh được ta Huyết Tế mà thành, thậm chí bộ phận Nghiêm Thuần mong muốn cũng có thể nhảy lên. Tiểu Mị, huynh không khác lúc còn sống là bao, chắc chắn không phải khẩn trương nên nhìn nhầm chứ?”
“Không đâu, anh thấy thật mà…” Vương Tiểu Mị cẩn thận nhớ tới mấy thứ trong gương, mỗi tội khi đó hơi nước quá nhiều, Văn Phong Tẫn nhắc hắn mới từ từ hoài nghi.
Gã đàn ông suy tư: “Nãy huynh làm gì?”
“Không có gì, anh bật nước ấm tắm…”
“Nước ấm…”
Văn Phong Tẫn đột nhiên dùng tay ôm chặt eo hắn. Vương Tiểu Mị lảo đảo ngã vào vòng tay gã đàn ông, chưa đợi hắn kịp mở miệng, đồ vật mềm mại trượt ra sau tai hắn, dùng sức hút mạnh.
“!!!”
Cái trán trơn bóng dụi lên cổ, Vương Tiểu Mị vươn tay hung dữ nắm chặt vạt áo ngủ của gã, nhắm mắt nhẫn nại.
Nửa phút sau.
Đỉnh đầu truyền tới giọng nam trầm thấp, xâm lấn vào đại não Vương Tiểu Mị.
Gã đàn ông nói: “Được.”
Được? Cái gì được? Vương Tiểu Mị đẩy Văn Phong Tẫn ra, mà gương mặt gã không còn chút dịu dàng càng không nở nụ cười, đôi mắt lập dị nguy hiểm nhìn chằm chằm xuống cổ hắn.
Vương Tiểu Mị nghiêng đầu nhìn thử, giật mình thốt lên: “Đù, lại nữa!”
Chỉ thấy hoa văn hồng hồng quấn quanh ngực trái và bả vai hắn rồi lan đến tận cổ hợp thành mấy sợi lông chim xếp chồng lên nhau.
Sắc mặt gã đàn ông trầm xuống ấn lên ngực hắn. Dưới ngón tay là làn da mềm mại không có bất kỳ vật thể thừa nhô lên, càng không có dấu vết của chuyện xăm hình.
Văn Phong Tẫn đè lên da: “Đau không?”
Vương Tiểu Mị lắc đầu: “Không đau, không có cảm giác gì luôn. Nhưng trước đây đâu như vậy nhỉ, hay do Trinh Bắc hoặc cái người tên Nghiêm Thuần…?”
“Chưa xác định, có lẽ còn liên quan tới cả tiên đan. Dù gì trong sách cổ không nói đến, chúng ta không biết sau khi dùng thuốc sẽ có tác dụng phụ gì.”
Nhìn qua đồ án lông chim trước ngực hắn, thứ đầu tiên Văn Phong Tẫn nghĩ tới chính là ‘mọc cánh thành tiên’. Phàm là những gì ngoài tầm kiểm soát thì gã đàn ông đều ghét, mặt tối sầm dùng ngón tay cọ lên người Vương Tiểu Mị.
Gã nói: “Giờ chỉ có thể từ từ quan sát.”
Vương Tiểu Mị gật đầu, chờ một lát sau hoa văn trên ngực hắn biến mất. Hai người nằm vào quan tài, đèn đã tắt, xung quanh tối đen như mực. Hắn không ngủ được, dán sát vào Văn Phong Tẫn thủ thỉ: “Phong Tẫn ơi.”
“Phong Tẫn à.”
Gã bánh chưng dịu dàng để hắn gối lên vai mình, câu được câu không đáp gọn.
“Ngủ đi, ta canh cho huynh.” Giọng nói trầm ấm khàn khàn khiến Vương Tiểu Mị cảm nhận được sự an toàn.
“Ừ.” Hắn đáp lại định nhắm mắt vào ngủ nhưng mà không nhịn được, nửa đêm lại dậy ngắm thử bả vai hoặc là nghiêng đầu nhìn cằm Văn Phong Tẫn. Đột nhiên một cái hôn lành lạnh hạ xuống mí mắt, Vương Tiểu Mị nheo lại, sợ hãi chớp liên tục.
“Tiểu Văn Tử…”
“Ơi?”
“Sau này nhỡ đâu người anh mọc toàn lông chim rồi biến luôn thành người chim thì phải làm sao?”
“…Không đâu.”
“Tiểu Văn Tử…”
“Ơi?”
“Nếu, nếu thôi nhé, nếu anh biến thành người chim thì em…”
“Có.”
“…Kiên quyết thế, không do dự à?”
“Ừ.”
“…Biến thành chim rồi không ngủ trong quan tài nữa đâu, muốn ngủ ở tổ chim cơ.”
“Về địa cung, xây tổ trên cây Tương Tư.”
“Giả sử mà đẻ trứng thì sao?”
“Đẻ.”
“Đẻ ra thì nuôi kiểu gì? Chưng hay luộc? Anh thích ăn trứng muối với cả canh trứng.”
“Không ăn, ấp.”
“…Ấp ra cả đàn người chim? Tưởng tượng chúng nó bay lung tung trong nhà, ăn sâu ăn bọ, ai nuôi nổi? Anh không nuôi đâu.”
“Ta nuôi.”
“…”
Vương Tiểu Mị trầm mặc túm lấy áo ngủ của Văn Phong Tẫn rồi rúc mặt vào trong, rầu rĩ nói: “Chẳng nhẽ em không chê à? Người chim đó!”
Người bên gối nửa ngày không lên tiếng, Vương Tiểu Mị định ngẩng đầu thì nghe Văn Phong Tẫn thật lòng bảo: “…Chê.”
Vương Tiểu Mị: “…”
Mày chết với ông!
Móa thằng trai đểu, hôm nay ông phải thiến mày để mày đoạn tử tuyệt tôn!
Hắn nhe răng nhếch miệng cắn thẳng vào ngực Văn Phong Tẫn, lại nghe gã nói tiếp: “Nhưng huynh đẻ
ra, ta không chê nữa.”
Vương Tiểu Mị dừng lại, nhả nhẹ hàm răng rồi lặng lẽ lau nước miếng trên da thịt gã.
“Tiểu Văn Tử…”
“Ơi?”
“Anh sợ lắm không ngủ được. Anh thực sự không muốn biến thành người chim đâu.”
“Ta ở cạnh huynh.”
“Vậy em hát cho anh nghe đi, biết đâu anh lại ngủ được.”
Vương Tiểu Mị nói cho có vậy thôi ai dè Văn Phong Tẫn thực sự nằm ngay ngắn ngâm nga bài đồng dao Bắc Quốc. Hắn lẩm bẩm một câu: “Bài này anh dạy em” sau đó im lặng.
Tiếng hát Văn Phong Tẫn đẹp như con người gã, thực sự rất dễ nghe.
Trầm lắng, lạnh lùng mang theo chút từ tính, từng chữ phát ra từ cổ họng đều khiến người khác ngứa ngáy.
Quan tài tối tăm, nguồn sáng duy nhất là viên dạ minh châu đã được gỡ xuống, bên tai văng vẳng lời đồng dao, Vương Tiểu Mị híp mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, hắn phát hiện mình vẫn nằm trong ngực Văn Phong Tẫn. Vừa mới vươn vai nhẹ, gã đàn ông đã mở to mắt: “Tỉnh rồi?”
Vương Tiểu Mị cứng đờ sờ hông gã: “Ừ, đêm qua em không ngủ hả?”
“Ta không cần ngủ.” Nói xong, gã vươn tay ấn nhẹ lên bả vai Vương Tiểu Mị, trên đó vẫn không có gì.
Lo lắng hãi hùng cả đêm mà thứ này không đau không ngứa, thậm chí còn chả biết nó là gì, Vương Tiểu Mị quyết định mặc kệ, lo chi cho mệt người ra.
Vì vậy hắn an ủi Văn Phong Tẫn vài câu, làm gì thì làm, vui vẻ hôm nay chuyện mai tính tiếp.
Bạch Ngọc dưới nhà đã tự giác dọn dẹp, Vương Tiểu Mị xuống nhanh chân rửa mặt, chui vào bếp nấu sáng còn gã bánh chưng đứng trước đống thùng giấy mang từ nhà Bạch Ngọc sang rút ra quyển ở giữa, đáy mắt hiện lên ánh sáng không rõ nghĩa.
Từ khi có Đại Bạch vào ở, hai người thường xuyên chọc ngoáy nhau. Tuy đã khôi phục ký ức nhưng Vương Tiểu Mị vẫn rất nhớ tháng ngày học đại học mà tính cậu chàng Bạch Ngọc lại hay tấu hài, hai người vừa đùa vừa chơi xem phim truyền hình cũng có thể hi hi ha ha cả tối.
Chuyện trên cổ có cái hoa văn hắn không nói với Bạch Ngọc, định bụng tự mình quan sát thêm.
Nhưng mãi chả có vấn đề gì hết!
Thực sự là tác dụng phụ của đan dược à?
Vương Tiểu Mị sờ đầu, bữa nay hắn định làm bò bít tết nhưng lại hết mỡ vàng.
Dầu quả trám có thể thay thế nhưng nhà bọn họ làm gì có?
Vương Tiểu Mị hít một hơi thật sâu, gào lên: “Phong Tẫn!!! Nhà mình hết mỡ rồi!!!”
“Không còn hở? Để em đi mua.” Bạch Ngọc đứng trước cửa phòng bếp, dò hỏi.
Vương Tiểu Mị nghĩ một lát rồi nói: “Đừng, để Phong Tẫn đi, gần nhà có siêu thị bán cậu không rõ đường, hơn nữa Phong Tẫn đi nhanh hơn.”
Bạch Ngọc nhớ tới hôm bữa gã đàn ông nhảy tường vèo vèo, gãi đầu bảo: “Ừ ha.”
Ngay lập tức, ‘chân chạy vặt chuyên dụng’ Văn đại ca xuống nhà hơn nữa đã thay quần áo chỉnh tề, không nói không rằng cầm điện thoại với chìa khóa đi mua mỡ.
Thậm chí trên mặt gã không có bất kỳ tức giận nào, Bạch Ngọc âm thầm cảm thán: Ui giồi, nói đi nói lại Vương Tiểu Mị vẫn là người đứng đầu chuỗi thức ăn!
Mười phút sau…
Vương – đang bận rộn nấu ăn – Tiểu Mị nghe được tiếng chuông cửa, Bạch Ngọc cũng cảm nhận được, chui đầu ra ngó.
Cậu muốn đi mở cửa, lẩm bẩm cảm thán: “Tốc độ người yêu anh nhanh thật, tí cái đã về.”
Vương Tiểu Mị nhăn mày, không đúng. Bình thường Phong Tẫn đi mua đồ cần ít nhất hai mươi phút.
“Khoan, từ từ hãy mở cửa.”
“Hở?” Bạch Ngọc lập tức buông then cửa, quay đầu hỏi: “Sao vậy anh?”
Vương Tiểu Mị tiến lên nhón chân nhìn qua mắt mèo, bên ngoài tối om người đàn ông đưa lưng về phía ánh sáng mặc một bộ quần áo thoải mái. Không phải là hàng xóm, khu biệt thự chỗ bọn họ cực kỳ ít người, dù đi lướt qua nhau cũng vội vàng tạm biệt, chưa từng dừng chân nói với nhau cầu nào.
“…Hay tôi nghĩ nhiều. Đại Bạch cậu nhìn thử xem, sao tôi cứ thấy người bên ngoài quái quái.” Vương Tiểu Mị nhường vị trí cho Đại Bạch.
Bạch Ngọc nghi ngờ thò qua mắt mèo: “Sao vậy ạ? Không phải Văn đại ca à?”
Đột nhiên người cậu ta căng cứng, chờ tới khi quay mặt lại đôi mắt đã tràn ngập sự sợ hãi.
Bạch Ngọc run rẩy nói: “Là— là hắn ta!!!”
Vương Tiểu Mị nhăn mày: “Hắn ta? Ai cơ???”
Đồng tử Bạch Ngọc co chặt, sắc mặt trắng bệnh nhanh tay đè lại vai Vương Tiểu Mị rồi lôi hắn trốn sau ghế sô pha, run giọng chỉ ra ngoài: “Là tên dị tộc suýt chút nữa giết em!!!”
“!!!”
Lịt pẹ! Sao đã tìm tới tận cửa rồi??? Sắc mặt Vương Tiểu Mị biến đổi, nhưng sợ quái gì, hắn có Văn Phong Tẫn mà!
Tiểu Văn Tử nhà hắn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, một chiêu có thể đá bay cái thứ này ra ngoài!
Nghỉ tới đây Vương Tiểu Mị tràn ngập ánh sáng tự tin, an ủi Bạch Ngọc đang co thành cục.
“Khiếp còn dám mò tới! Đừng sợ Đại Bạch, tôi bảo Tiểu Văn Tử đấm chết hắn!”
“Văn đại ca giỏi thật…” Bạch Ngọc che mặt: “Nhưng gã có nhà đâu!!!”
“…”
Ừ ha, hắn quên mất.
Bạch Ngọc run rẩy: “…Giờ, giờ sao anh?”
Vương Tiểu Mị thở dài: “Còn làm sao nữa, một, hai, ba, sợ.”
Bạch Ngọc: “…”
Hết chương 52