Edit: Kidoisme
Là con người, dù thế nào trong cuộc đời cũng phải nói dối một lần. Nó có thể mang theo thiện chí hoặc là lừa gạt, thậm chí khách sáo xã giao với người khác.
“Tôi đang có việc, lần sau ta nói chuyện tiếp nhé.”
“Cậu mặc chiếc áo này đẹp lắm.”
“Đã lâu không gặp, cậu gầy nhiều rồi.”
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Không quan trọng.”
“Mình là bạn thân.”
“Anh sẽ ở cạnh em mãi mãi.”
Chúng ta sẽ thuận miệng nói dối một hai câu, cách màn hình điện thoại khách sáo với người xa lạ hoặc tự lừa mình dối người.
Đây vốn là cách để bảo vệ bản thân, trong nhiều trường hợp nó khiến những người khác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thế nhưng hôm nay, Vương Tiểu Mị phát hiện hắn mất năng lực này…
Chính xác hơn từ đêm hôm qua đã như vậy.
Vương Tiểu Mị ngồi xếp bằng trên ghế sopha, hai tay ôm ngực nhớ lại mọi chuyện, đương nhiên không phải mấy thứ linh tinh đó!!!
Từ khi Vũ Văn (*) trên người bắt đầu phát triển, hắn luôn nói mấy lời…kỳ kỳ quái quái.
(*) hoa văn hình lông chim.
“Đại Bạch.”
Bạch Ngọc ngơ ngác ngẩng đầu: “Sao vậy anh?”
Vương Tiểu Mị lạnh tanh nhìn cậu: “Hỏi tôi gì đó nhanh lên.”
“Ớ?” Bạch Ngọc ù ù cạc cạc: “Anh muốn chơi thật lòng hay mạo hiểm hả?”
“Nói nhảm ít thôi, hỏi mau!”
“Để em nghĩ…” Bạch Ngọc chỉ mình, xấu hổ nói: “Em, em có đẹp trai không?”
Đẹp, mau nói đẹp đi! Trong lòng Vương Tiểu Mị âm thầm lẩm bẩm vài câu, khẩn trương hít một hơi dài rồi hé miệng —
“Tối quá, nhìn không rõ.”
Vương Tiểu Mị: “…”
Đây không phải điều hắn muốn!
Bạch Ngọc: “…”
Anh nói bậy em hổng có đen hu hu hu không tin đâu!
“…Cậu hỏi thêm lần nữa được không?” Vương Tiểu Mị che mặt: “Làm ơn.”
Bạch Ngọc vừa nói thầm ‘chắc chắn anh cố ý’ vừa do dự: “Được, em hỏi lại…”
“Hỏi hỏi.”
“Anh phải cho em nghĩ chớ! Đừng chê em đen nữa! Ha ha, anh cảm thấy con người em thế nào, tính cách í ~ Dạo này em đang chơi game qua mạng với một em gái có chất giọng nữ cường siêu ngầu luôn! Ẻm còn khen em tốt bựng các thứ cơ…” Cậu ta xấu hổ cọ cọ: “Anh đoán xem nếu em hẹn gặp mặt thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
Nói xong cậu ta trừng mắt chờ mong nhìn hắn.
“Tính cách của cậu —”
“Dạ dạ!”
“Tôi cũng cảm thấy cậu là người tốt, thử hẹn xem, chắc là thành công đó.”
“Thật á?! Oa ~”
Lúc Vương Tiểu Mị nở nụ cười luôn cho người đối diện cảm giác mềm mềm ấm ấm vừa dịu dàng vừa chữa lành, nhưng khi Bạch Ngọc đang tính nhảy cẫng lên ăn mừng, khóe miệng hắn đột nhiên cứng đờ, chép miệng hai phát…
“Cậu tưởng tôi sẽ nói như vậy sao?” Sắc mặt hắn biến đổi: “Ngu ngốc!”
Bạch Ngọc: “…”
“—Ngơ ngác, ngờ nghệch, khờ khạo, thành thật quá mức, tuy cậu là người tốt nhưng từ khi cậu tới ngày nào tôi cũng phải lên mạng đặt óc chó mang về cho cậu ăn.”
“Em gái có giọng nữ cường? Cậu có thấy người phụ nữ mạnh mẽ nào không đi làm mà lên mạng chơi game từ sáng đến chiều không? Đầu bên kia chắc chắn là một ông chủ thất nghiệp đang ngồi gãi chân, chỉ mở máy chuyển giọng đã lừa được nhóc con ngu ngốc ha ha ha ha….”
“Hẹn gặp ngoài đời? Yên tâm, đừng lo cổ sẽ từ chối vì cậu rất tốt. Tôi cam đoan em gái bên kia sẽ nhắn lại ‘Được được, anh ơi để bé sang tìm anh!’ Sau đó bắt cậu chuyển tiền xe, lì xì vừa đến hai chúng ta chia lìa từ đây, giang hồ rộng lớn hẹn ngày tái ngộ!”
Vương Tiểu Mị khoanh chân trên ghế sô pha, tay phải chống cằm, khóe môi khẽ nhếch nghiêng đầu híp mắt nhìn về phía Bạch Ngọc.
“Hiểu chưa đồ ngốc?”
Bạch Ngọc: “…”
“Phịch.” Một con dao thẳng tắp đâm thẳng vào trái tim chàng trai yếu đuối.
Vương Tiểu Mị: “Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!”
“Phịch phịch phịch” ba con dao tiếp tục phóng theo sau.
Chắc chắn đây không phải trò thật lòng hay mạo hiểm mà chỉ là gameshow độc mồm độc miệng!
Bạch Ngọc cười ảm đạm, mắt rưng rưng lủi thủi chui vào góc liếm trái tim trai tơ yếu ớt sắp tan vỡ thành trăm mảnh.
Mà Vương – sau khi bình tĩnh lại – Tiểu Mị hai tay ôm đầu, cũng chui vào ghế sô pha khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng hắn đã cố nhịn xuống! Mỗi tội cổ họng đau rát, tiếp theo Vương Tiểu Mị như biến thành người khác bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Xong rồi…
Cứ tiếp tục như vậy thì tương lai ra đường bị đánh chết sẽ chẳng còn xa sao đù má!
Chắc chắn mình đã bị nguyền rủa… Vương Tiểu Mị vuốt cổ, thẫn thờ quay đầu lại: “Đại Bạch, đừng khóc…”
“Hu hu hu…”
“Đừng khóc nữa ngố! Mau gọi Văn Phong Tẫn xuống đây tôi có chuyện cần nói, chuyện lớn…!”
Hai phút sau.
Văn Phong Tẫn ngồi bên cạnh Vương Tiểu Mị, dịu dàng tìm hoa văn trên xương quai xanh từ khe hở bộ quần áo thể dục, còn Bạch Ngọc ngồi đầu bên kia, ôm chiếc gối màu xanh lam nhạt.
Tầm mắt hai người đều dừng trên kẻ đang ôm mặt hoài nghi cuộc sống Vương Tiểu Mị.
“Dựa theo lời huynh, huynh không thể uyển chuyển nói chuyện như thường mà chỉ có nói thật?” Văn Phong Tẫn nhăn mày: “Trái lại thì sao?”
Vương Tiểu Mị đáp: “Nếu không nói thật Vũ Văn trên cổ rất đau.”
“Nào phải nói thật, đó vốn là độc miệng!!!” Đại Bạch ôm trái tim chẳng khác nào tổ ong vò vẽ đau khổ lên án.
“Cậu ấy nói đúng…” Vương Tiểu Mị giãy giụa đứng thẳng, sống chết không còn gì luyến tiếc: “Giờ anh có thể dùng miệng khiến người ta tức chết, mặc dù anh chả muốn thế.”
Văn Phong Tẫn: “Nghĩ một đằng nói một nẻo.”
“Không, không phải dâu.” Vương Tiểu Mị gãi đầu: “Trừ nói năng hơi quá đáng thì mấy lời anh nói là thật đấy.”
Bạch Ngọc gâu gâu khóc thành
tiếng, ôm gối vùi vào góc nhà liếm miệng vết thương.
“Ôi….” Vương Tiểu Mị thở dài che cổ: “Anh nghi ngờ chuyện này do Vũ Văn trên cổ gây ra.”
Bạch Ngọc nghiêng đầu tò mò: “Vũ Văn gì cơ?”
“Này nè…” Hắn kể lại chuyện cho cậu nghe, Bạch Ngọc như lạc trong sương mù: “Không phải bệnh truyền nhiễm, hay là cổ trùng? Tiểu thuyết bảo mấy thứ như vậy có thể khống chế con người…”
Vương Tiểu Mị nhăn mày: “Tôi nghĩ rồi, nhưng tôi có tiếp xúc với ai đâu.”
“Ừ đúng…”
Đang lúc Vương Tiểu Mị và Bạch Ngọc im lặng, Văn Phong Tẫn đột nhiên buông chân hắn ra: “Còn cái gì khác không?”
Vương Tiểu Mị giật mình: “Ý là sao?”
“Thì…” Văn Phong Tẫn nắm lấy cằm hắn ép hai người đối diện nhau, con ngươi lập dị sát lại gần đôi mắt trong sáng: “Từ sáng tới giờ sao huynh cứ tránh ta mãi thế?”
“Anh nào có… em dựa gần quá!” Vương Tiểu Mị nhanh chóng nhé tránh, ánh mắt nai con nhanh chóng chuyển động.
Nhìn trời nhìn đất chứ nhất quyết không nhìn gã đàn ông.
Muốn hắn trả lời thế nào? Bảo nhờ cái Vũ Văn chết tiệt kia mà giờ ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’? Hay bảo Văn Phong Tẫn em như ánh sáng blinh blinh ngon lành mọng nước?
Cảm nhận được sự trốn tránh từ người yêu, mặt Văn Phong Tẫn trầm xuống, giữa mày nhíu chặt, áp suất xung quanh càng ngày càng thấp. Bạch Ngọc không dám mở miệng lung tung, ôm gối thò từ sau ghế sô pha lặng lẽ gâu gâu nhìn lén.
“Huynh lừa ta.”
“Anh, không, có!”
Văn Phong Tẫn: “Hay tại đêm qua ta…”
“Ứ cho nói đâu!!!” Mặt Vương Tiểu Mị đỏ lừ như hai quả cà chua, hắn thà chịu đau còn hơn nói thật.
Bạch Ngọc đang nghe lén kìa! Bánh chưng cũng cần phải có mặt mũi chứ!
Văn Phong Tẫn nhìn bàn tay nắm chặt vạt áo trước ngực mình, sắc mặt xanh mét nhưng ngay sau đó gã cười rộ lên.
Cặp đồng tử lập dị như vực sâu rét lạnh, mặc dù lúc nào môi gã đàn ông cũng nhếch cơ mà lúc gã thực sự cười tươi mới làm Vương Tiểu Mị sợ hãi.
Chuông báo động trong đầu hắn reo lên ầm ỹ, Vương Tiểu Mị quay người định nhảy khỏi sô pha trốn đột nhiên eo bị ôm trọn.
Trời đất quay cuồng, dải tóc bạc đập vào mặt hắn, chờ Vương Tiểu Mị bình tĩnh, Văn Phong Tẫn đã vác hắn lên.
Ánh mắt gã đàn ông nheo lại, dùng gương mặt biến thái nói với Bạch Ngọc: “Biến mất trước mặt ta, ngay bây giờ.”
Bạch Ngọc ôm gối, ‘vèo’ chạy thẳng về phòng. Vương Tiểu Mị chỉ có thể thấy cái mông cong tớn cùng với cánh cửa đóng chặt.
Vương Tiểu Mị: …Kể từ hôm nay, tôi không còn người anh em là cậu nữa, vĩnh biệt.
Thu lại nụ cười, Văn Phong Tẫn rũ đôi mắt hẹp dài từng bước từng bước đi về phía phòng tắm. Vương Tiểu Mị trên vai gã cố gắng giãy giụa nhưng mới cắt móng tay, không cào nổi. Hàm răng hắn nhe ra như con cún nhỏ, tay chân đấm đá loạn xạ.
Dưới tình huống khẩn cấp, hắn còn tặng cho gã đàn ông một nhát cắn vào sau lưng.
Văn Phong Tẫn vừa giữ chặt hắn vừa kéo cửa: “Huynh cứ cắn đi, lát ta cho huynh cắn đủ.”
“…”
Vương Tiểu Mị yên lặng buông răng, thậm chí còn vươn móng vuốt nhẹ nhàng lau sạch chứng cứ phạm tội.
“Ò.”
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Chai lọ trên bồn rửa mặt làm bằng đá cẩm thạch bị ai đó gạt xuống, cái mông mặc đồ thể thao màu đen thay thế, nhanh chóng bị vệt nước sót lại tấn công.
Mái tóc dài màu đen rối nhẹ, vài sợi rơi xuống bồn nước.
Đôi tay trắng muốt vội vàng tìm điểm tựa, chống thẳng xuống thành bồn.
Chân trần hơi giá, vừa nãy dép lê đã bị mất trong lúc chạy vội, ngón chân miễn cưỡng chạm xuống đất, có bóng người cao to đứng trước mặt.
Vừa vặn đỡ đôi chân không cho nó động tới sàn nhà.
Vương Tiểu Mị nhìn Văn Phong Tẫn, gã đàn ông cười như không cười, sau đó hắn cúi đầu ngó đôi chân gầy guộc, đầu tự nhảy số câu nói.
Giày rơi, hết cứu (*).
Hết chương 55