Edit: Kidoisme
Lưu ý: Do Bạch Ngọc đã biết Nhất Ngôn sống lâu ơi là lâu nên tui để xưng hô là “ông – tôi” nhé.Vẫn là cửa hàng trang trí kỳ lạ.
Nhất Ngôn đeo găng tay nhựa ngồi trên tầng hai tỉ mỉ xử mấy đốt xương vụn, mùi nước thuốc hòa vào mùi thịt thối, thiếu nữ bên cạnh im lặng đứng trước bồn rửa kỳ cọ công cụ.
Nụ cười chưa bao giờ tắt, má phải Nhất Ngôn xuất hiện miệng vết thương dữ tợn chưa lành kéo dài từ khóe mắt xuống cằm, chắc do dấu hiệu của thuốc, tuy không băng bó nhưng có thể nhìn ra nó đang khép miệng nhanh chóng.
Cơ mà nhìn chả khác nào hủy dung, mặt Nhất Ngôn thiên về dạng mỹ nam dịu dàng, xấu đi đúng là tiếc của trời.
Bạch Ngọc giật mình, cậu ta không biết Văn Phong Tẫn là thủ phạm, bởi lẽ lúc gã đàn ông ôm Tiểu Mị về Nhất Ngôn chẳng đi theo.
Bạch Ngọc không nhịn được hỏi: “Mặt ông…”
“À, nó hả?” Y tủm tỉm đặt cây dao phẫu thuật xuống sau đó cởi gang tay, không để ý đáp: “Chỉ là một kỷ niệm, vết thương không nặng sẽ khỏi nhanh thôi.”
“…” Vết thương không nặng? Ông chắc chưa?!
Thân là tượng nhân, Bạch Ngọc không nghi ngờ chuyện Nhất Ngôn có thể tự chữa khỏi cho mình, vội vàng đưa hộp nhỏ qua: “Văn đại ca nhờ tôi chuyển cho ông, gã nói đó là thù lao.”
“Hửm?” Nhất Ngôn mở hộp ra, ngạc nhiên thốt lên: “…Quả là người hào phóng.”
Y đặt hộp lên bàn rồi gọi thiếu nữ đằng sau: “Tiểu An, cất nó xuống ngăn tủ sau đó đi pha hai ly trà, tôi muốn chiêu đãi khách quý.”
Thiếu nữ lạnh tanh gật đầu, lau khô tay rồi nhận cái hộp, ngồi xổm xuống ngăn kéo được chỉ định trông có vẻ giống két sắt, Bạch Ngọc nhịn không được đoán mò xem Văn đại ca đã lấy gì làm tiền công mà quý giá đến thế.
Nghe được Nhất Ngôn muốn chiêu đãi, cậu ta vội vàng xua tay: “Không cần không cần đâu, tôi chỉ là chân chạy vặt, phải về mất rồi.”
“Ha ha, trông cậu có vẻ sợ tôi nhỉ? Yên tâm tôi không hại cậu đâu.” Khóe mắt Nhất Ngôn đã có dấu hiệu của thời gian, khí chất vừa gần gũi vừa giản dị: “Tôi ở một mình cũng khá nhàm chán, cậu tới đúng lúc lắm, chẳng hiểu sao hai chúng ta giống như vừa gặp mà đã quen.”
Y vỗ vai Bạch Ngọc, lễ phép đưa cậu ta tới phòng khách dưới tầng. Bạch Ngọc không biết cách từ chối người dịu dàng, đành phải căng da đầu câu nệ ngồi xuống.
Nhất Ngôn đặt đĩa trái cây về phía cậu ta, cười hỏi: “Cậu tên là gì nhỉ? Thấy lần trước tới cậu đọc được mấy tài liệu của tôi, cũng là tượng nhân sao?”
Bạch Ngọc gãi đầu đáp: “Tôi tên là Bạch Ngọc, ừm…không phải là tượng nhân nhưng ông nội tôi phải, cơ mà ông đã mất tích lâu rồi.”
“Mất tích?!” Nhất Ngôn nhăn mày: “Vòng tượng nhân không lớn, mấy người nổi danh tôi đều quen, hay cậu nói cho tôi tên ông nội cậu để xem tôi có nhớ gì không?”
“Thật ạ?!” Bạch Ngọc kích động, há miệng thở dốc rồi lại nghẹn về.
Cậu ta không thân thuộc gì Nhất Ngôn, Văn đại ca với Tiểu Mị còn chả muốn tới gần y, nhỡ đâu y xấu xa thì phải làm thế nào?
Không, không được!
Chưa đợi Bạch Ngọc bổ não xong, Nhất Ngôn bên cạnh bỗng nhiên ‘phụt’ cười thành tiếng, vui mừng vỗ vai cậu: “Đứa nhỏ cậu thú vị thật, nghĩ cái gì viết hết lên mặt kìa!”
“Cậu lo tôi hại cậu hả? Ha ha ha, thôi mà, tôi không có ý đó.” Nhất Ngôn nghiêm túc cam đoan: “Tay tôi dính máu là thật, nhưng chỉ toàn là máu quái vật. Trước tôi chưa từng ra tay với con người, về sau cũng sẽ không.”
Bạch – bị nhìn thấu – Ngọc hơi đỏ mặt, xấu hổ không dám nhìn y.
“Ngài… ngài ghét dị tộc lắm ạ?”
“Ghét? Ừm… coi như vậy.” Nụ cười trên mặt Nhất Ngôn nhạt bớt: “Dị tộc không phải người, bọn chúng không thể tham gia vào thế giới con người bởi lẽ dù sớm hay muộn con người cũng sẽ bị thiệt. Dị tộc sức mạnh lớn, giả sử bọn chúng không muốn tuân thủ quy tắc con người đặt ra, cậu đoán xem sẽ có bao nhiêu sinh mệnh phải trả giá?”
“Nhưng đâu phải dị tộc nào cũng xấu…” Bạch Ngọc nhỏ giọng phản đối, cậu ta nhớ tới chiếc ô Tiểu Mị tặng hôm mưa gió, nhớ cả Văn đại ca tuy lạnh lùng nhưng đã cứu mạng mình…
Nhất Ngôn tủm tỉm gật đầu: “Cậu nói đúng, tuy nhiên chúng ta không thể xác định được dị tộc ai tốt ai xấu, để bọn họ tự do tồn tại ở nhân gian quả thực không ổn. Nếu giờ tôi bảo dưới chân nhà tôi chôn một quả bom thì cậu có dám đi vào không?”
Bạch Ngọc: “Tôi…”
Cậu ta chưa kịp nói xong, Nhất Ngôn đã thò lại gần nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc: “Nhớ kỹ, dị tộc là một tồn tại nguy hiểm.”
“Bản thân dị tộc không biết điều này, bọn chúng có lòng lương thiện, đúng, thế nhưng một khi dị tộc nổi điên, sức mạnh của chúng sẽ phá hủy rất nhiều gia đình hạnh phúc.”
“Những thứ vượt ngoài tầm kiểm soát thì không nên tồn tại.”
“Con gì cũng có dã tâm, không trừ bất kỳ trường hợp nào.”
Bạch Ngọc: “…”
Bạch Ngọc: Muốn mở miệng ra cãi cơ mà không có lập trường.
Cậu ta biết lời Nhất Ngôn có chỗ sơ hở, nhưng lại không biết nói sao cho uyển chuyển. Bạch Ngọc vò đầu bứt tai nửa ngày, cuối cùng chịu thua.
Bên kia, Nhất Ngôn lẳng lặng thở dài ngồi ngay ngắn, biểu cảm cũng dẫn bình tĩnh lại.
“Xin lỗi, nói nhiều quá.”
“…Không sao.” Bạch Ngọc lắc đầu.
“Đề tài này quá nghiêm túc… hai chúng ta nói chuyện khác đi.” Nhất Ngôn cười cười: “Cậu nói cậu họ Bạch, trong số tượng nhân tôi quen chỉ có Bạch Thành phù hợp, đó là ông nội cậu à?”
Bạch – định tìm cơ hội chuồn – Ngọc đột nhiên dừng lại, trừng lớn mắt chó.
“Ừ đúng! Ông gặp rồi hả? Vậy ông gặp bố tôi chưa? Bố tôi tên là Bạch Hà!”
“Hửm? Thì ra là cháu nội Bạch Thành.” Nhất Ngôn khẽ lắc đầu: “Tôi biết thầy Bạch Thành, hai chúng tôi thậm chí còn từng kết
bạn giao lưu một thời gian. Ông nội cậu rất tài giỏi, hơn nữa ông ấy đã cống hiến cả đời cho việc nghiên cứu. Bản thân tôi chịu ơn thầy Bạch Thành rất nhiều, có lẽ tôi được coi như một nửa đệ tử của ông ấy…”
“Thật sao?” Bạch Ngọc mừng như điên, mỗi tội lời nói tiếp theo như tạt cho cậu gáo nước lạnh.
“Ông ấy đã mất tích.” Nhất Ngôn tiếp lời: “Tôi mất liên lạc với thầy Bạch Thành hơn hai mươi năm về trước, còn chuyện bố cậu tôi chưa từng nghe ông ấy kể qua.”
“Mấy năm nay tôi cũng đang tìm ông ấy, tuy nhiên công việc bận rộn, nhiều dị tộc lộng hành, có người kể ông ấy dấn thân vào nơi nguy hiểm…”
“Có lẽ…”
Có lẽ đã tạ thế từ lâu.
Toàn thân Bạch Ngọc chảy mồ hôi lạnh, đã qua nhiều năm, cậu ta đã chuẩn bị tinh thần từ sớm thế nhưng sau khi nghe được tâm lý vẫn bị đánh thật mạnh.
Cậu ta không có gia đình.
Cậu ta… cô độc.
Đột nhiên, hai bàn tay lạ nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Bạch Ngọc.
Là Nhất Ngôn.
“Đừng lo, mấy chuyện tôi nói chỉ là ‘có lẽ’. Tôi sẽ đi tìm thầy Bạch Thành, tuyệt đối không bỏ cuộc.”
Chẳng hiểu sao nụ cười của Nhất Ngôn lại mang theo hiệu quả chữa lành. Y rất dịu dàng an ủi Bạch Ngọc hệt như người lớn động viên trẻ con trong nhà.
Tâm trạng Bạch Ngọc thả lỏng, nhấp miệng gật đầu liên tục.
Sau đó, bọn họ tâm sự rất nhiều chuyện.
Nhất Ngôn là người vui tính, các chủ đề của y đều mang theo chút dí dỏm, vốn kiến thức sâu rộng. Nếu vứt bỏ thành kiến có phần cực đoan đối với dị tộc thì y là người dễ dàng khiến người khác sinh hảo cảm.
Bạch Ngọc cũng thế.
Chờ cậu ta tỉnh lại, trời bên ngoài đã sẩm tối.
“Xấu hổ quá, làm phiền ông lâu như vậy.” Bạch Ngọc đứng lên đỏ mặt cúi đầu xin lỗi.
Nhất Ngôn đứng dậy theo, đôi mắt cười tràn ngập bao dung: “Đừng khách sáo, mà Bạch Ngọc này, thầy Bạch Thành mất tích đã lâu, cậu có muốn gia nhập vào nhánh của tôi, trở thành đệ tử của tôi không?”
“Dạ?” Bạch Ngọc trợn mắt há mồm: “Không, không ổn lắm đâu.”
Trước đây cậu ta từng nghe tượng nhân truyền nghề đều truyền cho con cháu ruột thịt, thậm chí có nhánh tuyên bố truyền nam không truyền nữ, Nhất Ngôn vừa nói chuyện với cậu một ngày mà đã hào phóng nhận cậu làm đồ đệ?!
Đùa à???
“Hửm? Cậu không muốn làm đệ tử của tôi à?” Đôi lông mày Nhất Ngôn nhăn lại trông có vẻ buồn bã: “Nghĩ lại đi, trong vòng tôi cũng nổi danh lắm.”
“Không, chỉ là tôi cảm thấy…” Bạch Ngọc nhanh chóng giải thích, đọc ra suy nghĩ trong lòng.
Nhất Ngôn nghe xong không để ý bật cười thành tiếng: “Chắc cậu cũng biết tuổi tôi lớn hơn cậu nhiều, không nhà không vợ không con, sẽ không có người thừa kế.”
“Mà trùng hợp cậu cũng thế, lại nói thầy Bạch Thành có ơn với tôi… Đẹp cả đôi đường chứ còn gì nữa.”
Lòng Bạch Ngọc nghiêng ngả, nói thật cái câu ‘nổi danh lắm’ của Nhất Ngôn chả phải bịa đặt, dựa vào số lượng tài liệu y có, dám giao dịch với Văn đại ca cùng với kỹ năng ngày đó cậu ta nhìn thấy thì gọi y là ‘người đứng đầu’ cũng được.
Bạch Ngọc do dự.
Nên tin…hay không tin đây?
Lúc này, đầu cậu ta bỗng hiện ra câu nói Văn đại ca nói trước khi đi: “Nếu y đưa ra điều kiện gì cứ đáp ứng, không sao cả.”
Móa ơi, chẳng nhẽ Văn đại ca đã đoán được chuyện Nhất Ngôn muốn nhận cậu ta làm đồ đệ?
Đỉnh vãi!
Bạch Ngọc khiếp sợ nửa ngày, mà đầu bên kia Nhất Ngôn chụp bả vai cậu, do khoảng cách chiều cao y khom người xuống mỉm cười, vài sợi tóc dài cuốn lấy ánh mắt Bạch Ngọc: “Nhận lời tôi nhé.”
Bạch Ngọc khẽ cắn môi, gật đầu thật mạnh!
“Tôi vui quá.” Nhất Ngôn nói: “Tôi thực sự rất vui.”
Bạch Ngọc bị nụ cười của y hun đỏ mặt, bọn họ nói chuyện thêm lúc nữa rồi Nhất Ngôn tiễn cậu ta tới tận cửa.
Trên đầu bỗng có cảm giác ấm ấm, Bạch Ngọc nhìn lên chỉ thấy bàn tay to khẽ khàng chạm lên mái tóc ngắn mềm mại ngắn cũn của mình. Cậu ta chưa kịp tỏ thái độ, Nhất Ngôn đã nhanh chóng thu tay về: “Tôi chờ cậu tới, Bạch Ngọc.”
“…”
Ngày hôm đó, Bạch Ngọc len ra khỏi phố xá sầm uất, khi quay đầu nhìn lại phía sau, khóe môi nhếch lên nụ cười mà bản thân chả hề hay biết.
Hết chương 62