Edit: Kidoisme
Vương Tiểu Mị nằm mơ.
Trong mơ hắn trở về thời điểm bị hệ thống chọn trúng, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ xuyên không tới Bắc Quốc.
Hệ thống gào mồm: “Thừa dịp nhân vật phản diện còn nhỏ, trở thành áo bông nhỏ của gã!”
Nó bắt Vương Tiểu Mị dùng tình yêu cảm hóa sếp lớn, từ đó trở thành ánh trăng sáng trong lòng gã, khiến gã mê đắm rồi phát triển thành đàn ông tràn đầy tình yêu thương con người.
Giả sử thất bại thì nó sẽ chơi chết Vương Tiểu Mị đầu tiên, sau đó chơi chết luôn cả nhân vật phản diện.
Vương Tiểu Mị cảm thấy mình thực sự rất khổ sở, dọn phân dọn nước tiểu cho Văn Phong Tẫn, khụ, nuôi lớn gã, biến gã từ con sói con thành con sói phiên bản thiếu niên.
Đang lúc hắn đắc ý bỗng nhiên có trận gió thổi qua, hắn vừa nhắm mắt đã phát hiện Văn Phong Tẫn đẹp trai ngời ngời, mỗi tội trên đầu gã mọc ra hai tai xám, mông thì xuất hiện cái đuôi to.
Mà Vương Tiểu Mị lại thừa cặp sừng dê cứng gắc chẳng gỡ xuống nổi.
Vương Tiểu Mị trợn mắt trừng Văn Phong Tẫn, đột nhiên ở mông có cảm xúc khác, hắn hết hồn nhanh chóng quay đầu nhìn mới phát hiện thứ tròn tròn đột nhiên xuất hiện …
Cái đuôi nhỏ lắc lắc: Bling bling ~ ú tà tà ~ ngạc nhiên chưa?!
Vương Tiểu Mị: …
Thư Viện đột nhiên biến thành cây nấm, mà hắn đang ngồi trong cây nấm nhìn Văn Phong Tẫn.
Vương Tiểu Mị: …/Cười yên nghỉ/.
Giấc mơ này, tôi xin phép đóng cửa thả chó.
“Thỏ con ơi thỏ con~”
Ngoài cây nấm, Văn Phong Tẫn gân cổ gọi hắn, lúm đồng tiền trên mặt gã duyên không chịu nổi, hiền lành vươn tay đòi bế.
Lỗ tai sói rung rung, đuôi không ngừng vẫy. Văn Phong Tẫn nhếch miệng lộ ra hai cái răng trắng khiến gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
Anh trai anh tính ăn thịt người đấy à?
Vương Tiểu Mị nuốt nước bọt, đợi hắn run xong, Văn đại ca đột nhiên hát:
“Thỏ con ơi thỏ con, mau lên, mở cửa đi mở cửa đi, không mở mẹ không về ~~”
Vương Tiểu Mị: “…”
Lạy hồn chúa tôi!
Vương – không cẩn thận ngủ quên – Tiểu Mị bừng tỉnh, thở phì phò nhanh chóng sờ đầu sờ mông, đôi mắt quét xung quanh một vòng.
“May quá còn ổn còn ổn, đầu không có sừng, mông không có đuôi, phòng cũng không biến thành nấm…”
Hắn hết hồn xoa đầu, bên ngoài trời tối đen như mực, Cục Lông Tím nhà An Giai hình như bị đánh thức, giật giật túi nhỏ.
Vương Tiểu Mị hạ giọng, che ngực hồi tưởng con sói Văn Phong Tẫn trong mộng ngoan ngoãn hát bài ca thỏ con, toàn thân run rẩy.
“May sao chỉ là mơ…”
“Mơ gì mơ kinh khủng quá…”
Đại ma vương hát bài ca thỏ con? Dã man…
Vương Tiểu Mị xoa cánh tay nổi da gà, vỗ bụi bẩn trên người quay lại ghế ngồi bắt đầu “treo máy”.
Hắn âm thầm nghĩ mưu kế phục vụ cho ngày mai, tuy nói hắn đang ở phe địch nhưng hoạt động vẫn còn ổn, tuy nhiên Cục Lông Tím dễ cầm dễ nắm, khẳng định sẽ bị Nhất Ngôn lôi đi khống chế An Giai.
Mà giả sử hắn có bị ai đó thao túng…hay lúc đó đứng đằng sau đâm thằng biến thái đó một dao nhỉ?
Vương Tiểu Mị sờ Khai Minh dưới đùi, Khai Minh là thần khí, sát thương chắc chắn ổn định, cơ mà dựa vào thân thủ của Nhất Ngôn, con gà bệnh như hắn sao trên cơ nổi?
Đừng tưởng cái mặt Nhất Ngôn lúc nào cũng cười cười nói nói, khéo hắn còn chưa rút dao ra đã bị đấm cho tòe mỏ, đã thế còn Bạch Ngọc…
Nghĩ tới Bạch Ngọc, Vương Tiểu Mị lại nhớ hôm qua cậu ta chẳng nói chẳng rằng, chả nhẽ còn định coi như không có chuyện gì tiếp tục ở cạnh Nhất Ngôn.
Đầu Vương Tiểu Mị đau như búa bổ.
Nhất Ngôn hắn không đánh được.
Bạch Ngọc càng không đáng tin.
Giờ bên cạnh chỉ còn Cục Lông Tím…
Ông trời ơi! Ông địa ơi! Ông thương đứa trẻ đáng yêu là con được không? Đừng dồn con vào đường cũng nữa!!!
Cơ mà tưởng tượng mấy mưu kế của tay kia bị Tiểu Văn Tử nhà mình bóc không còn quần mà mặc, Vương Tiểu Mị cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Quả nhiên trận đấu của những bộ não niên đại nghìn năm, loại tôm loại tép không xứng phỏng đoán.
Dưới góc độ cá nhân, Vương Tiểu Mị tin chồng mình lợi hại hơn, nhưng sự bất an này giải thích sao đây…
Vương Tiểu Mị dùng cánh tay cứng đờ xoa ngực, hồi ở mộ cung hắn cũng thế, rầu rầu rĩ rĩ, phức tạp khó chịu.
Hắn ngồi hết buổi sáng hôm sau, nhà gỗ bỗng nhiên vang lên tiếng kéo đồ cùng với tiếng kim loại va chạm, mỗi tội không có tiếng nói chuyện nào.
Vương Tiểu Mị nhăn mày: “Chẳng nhẽ là thôn dân?”
Lúc đến có thấy ai đâu nhỉ?
Thanh âm bên ngoài tăng mạnh, hơn nữa cách nhà gỗ rất gần, cửa sổ được quấn bằng giấy khiến căn phòng càng trở nên tăm tối.
Càng tối các giác quan càng nhạy, phảng phất như có cái gì đó rất nặng bị kéo lê trên nền đất.
Da gà da vịt nổi lên liên tục.
Con ngươi màu đen chậm rãi co rút, Vương Tiểu Mím mím môi nhìn túi vải, hình như Cục Lông Tím bị thương, từ sau lần hai người trao đổi hôm trước vẫn im lặng không nói gì.
Tiếng động quá gần, hắn không nghe thấy người nói chuyện, chỉ có âm thanh bị kéo đi.
Xoa xoa cánh tay, Vương Tiểu Mị cố gắng di chuyển, từng bước lảo đảo tiến về phía cửa gỗ, theo bước chân, thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng…
Đó là gì?
Vương Tiểu Mị thấp giọng hít sâu, chậm rãi tới gần cửa gỗ, cửa sổ có một khe hở, hắn dùng móng tay cẩn thận kéo ra, sau đó dán mắt lên.
Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy ánh sáng sáng ngoài phòng, con ngươi màu đen nhanh chóng co rút, sau khi
thích ứng với độ sáng, tầm nhìn bên phải xuất hiện một người lắc lư trước cửa.
Người kia mặc áo thun sọc xanh đi với quần tây hơn hai mươi tệ trên thị trường, thắt lưng bên hông đã mòn, thân thể nghiêng về phía bên phải giống như đang kéo đồ nặng.
Âm thanh ma sát giữa kim loại và cát đá nghe thôi mà ê hết cả răng.
Lỗ thủng bụi bặm lộ ra một con mắt, cẩn thận quan sát.
Người đàn ông đến gần, con ngươi màu đen chớp chớp nhìn được đồ trong tay gã ——
Đó là một thanh đao màu vàng đồng, độ dày khoảng ba bốn cm, chiều rộng giống mã đao, dựng thẳng đứng phải đến thắt lưng người.
Trách không được phải kéo, đao gì mà nặng khiếp hồn!
Hơn nữa Vương Tiểu Mị nhìn về phía xa, thôn dân ai cũng đều kéo đao như vậy, nam có nữ có mỗi tội hình như bọn họ không hề nói chuyện, âm thầm hành động.
Vương Tiểu Mị nhìn vũ khí, nhỏ giọng thì thầm: “Ủa chứ thằng nào bảo binh khí vàng đồng khó luyện ra nhất? Sao chỗ này cứ như dây chuyền buôn bán sỉ lẻ thế?”
Hắn cho rằng giọng nói của mình đủ nhỏ, nhưng vừa nói xong dân làng đột nhiên dừng bước!
Mẹ kiếp, tai chó à?
Vương Tiểu Vị định về vị trí, một giây sau người nọ hướng về phía hắn ngẩng đầu lên…
“!!!”
Vương Tiểu Mị thấy rõ mặt gã, đầu óc trống rỗng, đôi môi run rẩy.
Không có mặt…
Mặt qué gì phẳng như ván gỗ! Không có miệng, không có mũi, không có lông mày, chỉ có một con mắt to màu đỏ như máu gần như chiếm toàn bộ khuôn mặt!!!
Hiện tại con ngươi đó nhìn thẳng về phía Vương Tiểu Mị!
“Vãi…”
Vương Tiểu Mị hít một hơi, tay chân lạnh như băng, cứng ngắc lui về phía sau hai bước thiếu chút nữa kêu thảm thành tiếng.
Quái vật!
Hắn quay đầu chạy, vọt tới bên cạnh Cục Lông Tím túm nó lê về phía góc tường, sắc mặt tái nhợt ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm ra cửa.
Cửa hiện lên bóng người, Vương Tiểu Mị khẩn trương, trái tim nhảy lên tới cổ họng, may sao con quái vật kia không làm gì cả.
Cửa khóa ngoài, Vương Tiểu Vị cũng không nghe thấy tiếng mở.
Con quái vật đứng bất động.
Vương Tiểu Vị không dám chớp mắt, bàn tay nắm chặt Cục Lông Tím.
Thời gian dường như dừng hẳn, không biết qua bao nhiêu lâu, bóng đen trên cửa biến mất.
Gã đi rồi…
Vương Tiểu Mị chậm chạp lau mồ hôi chảy ròng ròng.
Khuôn mặt trống rỗng và đôi mắt đỏ như máu không ngừng chiếu lại trong đầu hắn.
Vương Tiểu Mị mím môi, không nhịn được chửi tục: “Mẹ cha cái thằng biến thái!”
Nhất Ngôn phải thế nào mới có thể chế ra được đám con rối khủng khiếp đến thế?
Thảo nào hắn không nhìn thấy thôn dân, hóa ra cái thôn này bị thằng biến thái dựng lên, để đám con rối nghịch Đồ Long Đao, bố ai dám vào nữa?
Vương Tiểu Mị bẻ ngón tay tính toán, Văn Phong Tẫn (già), hắn (yếu), Cục Lông Tím (tật), An Giai…bị Nhất Ngôn cùng đám trộm mộ ú òa như thế, khéo đã thành thương binh liệt sĩ, tặng cho y chữ (bệnh) vậy.
…… Được rồi, bốn người bọn họ già yếu bệnh tật, xin hỏi làm sao có thể giết chết Nhất Ngôn với đám con rối thích cầm đao trong thôn này?
Nạp tiền hả?
Vương Tiểu Mị: Alo dịch vụ chăm sóc khách hàng đó sao? Nạp ngay cho tôi dịch vụ “ánh sáng nhân vật chính”, vip 8 luôn nhá!
Wtf không chơi vip á? Thế mấy ông định bảo tôi đánh boss kiểu gì? Làm ăn chán đời vậy các cha nội?
Vương Tiểu Phi lo lắng nhìn ra ngoài cửa, tiết trời oi bức, ve kêu râm ran, mùi đất xộc lên như muốn mưa.
“Phong Tẫn…”
Đáng nhẽ có bảy thành phần thắng, hiện tại hình như bay mất một nửa rồi còn đâu!
Vương Tiểu Mị nhắm mắt lại.
Lông mi đen dày run rẩy.
Khoang miệng đắng ngắt.
—Tác giả có điều muốn nói: Vở kịch nhỏ
Văn Phong Tẫn: Già, yếu, bệnh, tật…Tại sao ta lại già?
Vương Tiểu Mị: Em một nghìn tuổi rồi ó!
Văn Phong Tẫn: Nhưng Tiểu Mị, huynh cũng g…
“Bang!”
Văn đại ca che háng:…
Hết chương 78