Vương Bàng Bàng nhìn chằm chằm vào quần áo Dạ Du tuần sử một hồi lâu, mới ý thức được anh trai ủy quỷ trước mặt mình là một vị âm sai.
Hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm Dạ Du tuần sử lần nữa, tuy là có làn da trắng bệch của người chết, nhưng ngũ quan lại đoan chính tuấn tú, bề ngoài nhìn cũng tầm 25-26 tuổi, đỉnh đầu hỗn độn tóc, trông có vẻ như là em trai nhà bên.
Cũng chú ý đến cách ăn mặc, kín mít không chút cẩu thả, so với Trạch Quỷ và lệ quỷ lần trước ở cửa hàng tiện lợi hoàn toàn khác nhau.
Đây là một con quỷ đứng đắn!
Vương Bàng Bàng tấm tắc, nghĩ thầm, không hổ là đàn em của ông chủ Giang.
Hắn lập tức nói với Dạ Du tuần sử: "Anh trai ủy quỷ, về sau chúng ta là anh em tốt.
"
Mẹ nó chứ anh trai ủy quỷ.
Dạ Du tuần sử: "! ! Ngươi biết ta là ai không?"
Vương Bàng Bàng nhìn gương mặt người chết của Dạ Du tuần sử: "Ngươi là quỷ của ông chủ Giang mà nhỉ.
"
Nghe được ba chữ "ông chủ Giang", Dạ Du tuần sử không dám nói tiếp nữa.
Hắn quay về chủ đề chính, mở miệng nói: "Ta nói cho các ngươi nghe tiên đoán, các ngươi không được nói với người khác.
"
Giang Từ Vô gật đầu.
Dạ Du tuần sử chậm rãi mở miệng: "Thiên Đạo bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu, âm dương tiêu, tam tài vô, thiên địa không giao, khi ngăn tắc ngăn.
"
Giang Từ Vô gõ gõ bàn: "Nói tiếng người.
"
Dạ Du tuần sử chậm rì nói: "Đại khái là Thiên Đạo sụp đổ, tận thế, tất cả mọi người đều sẽ chết.
"
Giang Từ Vô giương mí mắt, có chút hứng thú: "Thời gian cụ thể của tiên đoán?"
"Không có thời gian cụ thể," Dạ Du tuần sử lắc đầu, dừng một lát, lại hạ giọng nói, "Mà nha, ta suy đoán là một trăm năm, bởi vì nó đã bắt đầu từ hai mươi năm trước, âm phủ chiêu rất nhiều âm sai, còn tăng số nhân thủ phụ trách quản lý các khu vực.
"
Giang Từ Vô lười nhác mà dựa về sau, gác chân lên quầy: "Một trăm năm, vậy còn sớm, đến lúc đó ta đã chết rồi, khỏi lo.
"
Dạ Du tuần sử: "! ! "
Vương Bàng Bàng phụ họa gật đầu: "Có đạo lý, có đạo lý.
"
Dạ Du tuần sử nhỏ giọng nhắc nhở: "Người đã chết không phải sẽ biến thành quỷ hả?"
Giang Từ Vô chớp chớp mắt: "Tiên đoán không phải nói người sẽ chết sao, quỷ thì có liên quan gì?"
Dạ Du tuần sử trầm mặc, nghe thế quái nào lại có đạo lý.
Giang Từ Vô thuận miệng hỏi: "Quỷ nào cũng biết tiên đoán này sao?"
Dạ Du tuần sử chần chờ mà nói: "Cao tầng* ở âm phủ đều biết, âm sai và quỷ thông thường không rõ ràng lắm.
"
*cao tầng: ý nói những người làm chức cao.
"Cao tầng", "Đều", nghe hai chữ này, Giang Từ Vô chậm rì nói: "Như thế cũng coi như nhiều quỷ biết rồi, vậy cũng không phải bí mật gì.
"
"Không có biện pháp tránh tận thế sao?"
Dạ Du tuần sử lắc đầu: "Không có.
"
Giang Từ Vô: "Tiên đoán này là ai nói?"
Dạ Du tuần sử tiếp tục lắc đầu: "Không biết.
"
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn: "Cái gì cũng không biết, vậy mà các ngươi lại tin?"
Dạ Du tuần sử bặm môi nói: "Ta chỉ nghe nói là thượng cổ truyền xuống tiên đoán này, hẳn là một vị đại năng lợi hại nào đó nói.
"
Mấy lời nói hư vô mờ mịt kiểu này, Giang Từ Vô không tin nổi, trước kia còn có người tính ra 2012 là tận thế cơ mà.
Cơ mà Yến Triều Nhất tin hay không cũng không xác định được.
Từ ngôn hành cử chỉ của hắn, nếu không phải vì Giang lão đầu mà tới cửa hàng nhang đèn này, vậy thì xác suất của lời tiên đoán này cực cao.
Giang Từ Vô uống miếng nước, thu hồi suy nghĩ, lại hỏi Dạ Du tuần sử: "Việc tuyên truyền cửa hàng nhang đèn thế nào rồi?"
"Ta thật sự đã cực lực tuyên truyền!" Nói xong, Dạ Du tuần sử lập tức đọc răm rắp, "Số 888 đường Linh An, thành phố Lăng An, khu Linh Thành, cửa hàng nhang đèn Giang gia.
"
Kỳ thật thì không cần hắn chủ động quảng cáo, lần trước sau khi trở về, ngửi được trên người hắn có mùi nhang khói tốt, các đồng sự đều tiến lên hỏi chỗ mua.
Giang Từ Vô nhìn hắn: "Thế vì sao trong tiệm không thấy ai?"
Dạ Du tuần sử sửng sốt, suy nghĩ một lát, thử nói: "Chắc bởi vì bọn họ là quỷ?"
Giang Từ Vô: "! ! "
Dạ Du tuần sử khô cằn nói: "Ngươi chỉ nhận nhân dân tệ, bọn họ cũng không có nhân dân tệ.
"
"Các ngươi không thể nhập mộng, để con cháu các ngươi đi mua?" Vương Bàng Bàng nhịn không được mở miệng.
Dạ Du tuần sử ăn ngay nói thật: "Cái này ta cũng không rõ lắm, không biết mấy quỷ kia có hậu đại hay không, sau khi ta trở về hỏi thử xem.
"
Vương Bàng Bàng nói với hắn: "Không được nói, phải khiến cho bọn họ nghĩ cách đổi được nhân dân tệ rồi đến mua.
"
Mặt Dạ Du tuần sử vô biểu tình nhìn hắn: "! ! "
Bởi vì đây là đàn em quỷ, nên Vương Bàng Bàng không cảm thấy gương mặt người chết của hắn có gì đáng sợ, lại thấy hắn so với mình nhỏ tuổi hơn, liền theo bản năng mà vỗ vỗ vai hắn.
"Tiểu Dạ, không cọc nha.
"
Quần áo màu đen tỏa ra hàn khí, giống như để bộ quần áo ở hầm băng ba ngày ba đêm, vừa lạnh vừa cứng, đâm tay.
Vương Bàng Bàng đột nhiên nhớ tới Tiểu Dạ là quỷ.
Vẻ mặt hắn khiếp sợ, hậu tri hậu giác mà nói: "Ta sờ được ngươi này.
"
Dạ Du tuần sử đoán được con người này đang suy nghĩ gì, hừ lạnh một tiếng: "Ta chính là Dạ Du tuần sử, mấy trăm năm đạo hạnh, so với âm hồn lệ quỷ bình thường không giống nhau, có thể hóa thực thể.
"
Nghe được những lời này, Giang Từ Vô xốc mí mắt, tò mò hỏi: "Mấy trăm năm?"
Dạ Du tuần sử ăn ngay nói thật: "500 năm.
"
Giang Từ Vô à một tiếng, đầu ngón tay khẽ ngoắt giấy trát tiểu nhân trên quầy.
Lệ quỷ ở cửa hàng tiện lợi đạo hạnh hơn 300 năm, Tiểu Dạ 500 năm, nói cách khác thì giấy trát tiểu nhân hiện tại có thể tùy tiện đối phó với quỷ có đạo hạnh dưới 500 năm, hạn mức cao nhất thì chưa rõ ràng lắm.
Cậu lại hỏi: "Âm sai các ngươi ấy, có hồn phi phách tán không?"
Dạ Du tuần sử trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên có, đây là công việc chứ không phải kim bài miễn tử, chúng ta so với âm hồn bình thường chỉ mạnh hơn chút.
"
Giang Từ Vô ừ nhẹ, quơ quơ giấy trát tiểu nhân trên tay, không chút để ý hỏi: "Ngươi cảm thấy mấy tờ tiểu nhân bay tới thì ngươi không đánh lại?"
Dạ Du tuần sử không muốn trả lời vấn đề này, đối mắt với Giang Từ Vô, vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Phòng thủ phỏng chừng được 50 tờ, nếu cố tình thu lại âm khí, chúng nó cũng sẽ không đánh chết ta.
"
Chỉ cần hắn không chạy nổi là được.
Giang Từ Vô gật gật đầu: "Cho nên là một tờ giấy trát tiểu nhân