Con mẹ nó chứ con nợ cha trả.
Giang Tu Minh sa sầm mặt, nếu không phải ngại Trần Quang và Trần Thiên Nhạn đang ở đây, ông sớm đã chửi ầm lên.
Nể mặt hai mẹ con họ, ông đè xu0ng tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Giang Từ Vô, mày đọc sách đều đọc vô bụng chó hả?!"
"Tôi nói sai chỗ nào?" Giang Từ Vô nhướng mày, đương nhiên mà nói, "Con không dạy là lỗi tại cha."
Giang Tu Minh càng nóng máu, cả giận nói: "Cái rắm, mày chính là nhân chi sơ, tính bổn ác."
"Cha mày phải cực khổ lắm mới dạy mày ra như này!"
Giang Từ Vô nhịn không được cười thành tiếng: "Lão Giang, ông vất vả chỗ nào?"
"Rõ ràng là chị Vân vóc nước tiểu nuôi tôi lớn."
"Sao tao lại không vất vả?" Giang Tu Minh trừng mắt, càng nói lý, "Xui xẻo có đứa con trai như mày, lòng cha mày đau khổ."
Giang Từ Vô: "......"
Trần Quang: "......"
Trần Quang thấy hai cha con căng miệng giằng co, bèn xấu hổ mà cười cười, vội vàng hoà giải: "Chú, anh Giang không có ý kia đâu."
"Sở dĩ ban nãy anh Giang báo tên của ngài, hoàn toàn là vì có cha chống lưng mà thôi."
"Điều này chứng tỏ anh Giang rất tín nhiệm tình phụ tử của hai người nha."
Nghe mấy câu này, Giang Từ Vô không nhịn được mà vỗ tay cho Trần Quang.
Giang Tu Minh trừng mắt nhìn cậu một cái, lại nói với Trần Quang: "Tiểu Trần, cậu là một đứa nhỏ tốt."
"Cho nên đừng thân cận với Giang Từ Vô quá."
Tươi cười trên mặt Trần Quang cứng đờ: "Vân..g???"
Hắn có phải nghe lầm không vậy?
Cha mẹ nào mà lại nói không nên tiếp xúc với con của họ chứ, sao tới lượt Giang gia thì lạ thế?
Giang Tu Minh lại rót một ly trà, thoáng thư hoãn tức giận.
Ông ở ngay trước mặt Giang Từ Vô, nói lời thấm thía với Trần Quang: "Cậu mà tiếp xúc thêm với nó vài lần, cũng biết nó là cái dạng gì."
"Ý xấu đầy đầu, mồm mép lại nhanh nhẹn, giống như cái hố đen vậy, không để ý một cái là rớt bẫy ngay, đã bị bán mà còn đếm tiền cho nó."
Thân là cha mà lại đem khuyết điểm của con trai ra nói, Trần Quang là bạn nên không thể nào nói Giang Từ Vô không tốt.
Hắn nghĩ nghĩ, không phụ họa Giang Tu Minh, mà là tìm từ ngữ khen ngợi Giang Từ Vô: "Tư duy logic của anh Giang rất có sáng tạo, cháu nên học tập anh ấy nhiều."
Giang Tu Minh thật sâu mà nhìn hắn một cái, không hề khuyên bảo hắn cách Giang Từ Vô xa một chút, mà giơ tay vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Tiểu Trần, cậu đúng là đứa nhỏ tốt."
"Nhưng mà ưu điểm tư duy logic này của Giang Từ Vô," nói đoạn, ông dừng một chút, mặt không đổi sắc mà nói, "Chủ yếu là do di truyền."
Trần Quang: "......"
Giang Từ Vô: "......"
Giang Từ Vô đang muốn nói ông cần có liêm sỉ một chút, Trương Nhã Vân đột nhiên chống cằm, cười cười nhìn về phía bọn họ: "Ba người các người đi đến tận đâu vậy? Cư nhiên lại nói lâu thế."
Giang Tu Minh lập tức nói: "Tôi đang khuyên Tiểu Trần tin tưởng khoa học."
Trương Nhã Vân nghi hoặc: "Tiểu Trần, con mở công ty năng lượng bảo vệ môi trường, sao lại không tin khoa học?"
Trần Quang: "......Chú dì, cháu tin tưởng khoa học."
Mày Giang Tu Minh nhăn lại, truy vấn: "Vậy sao cậu lại tin mấy cái lung tung mà Tiểu Giang nói?"
Trần Quang dừng một chút, uyển chuyển giải thích: "Chú, cháu cũng tin tưởng văn hóa phi tự nhiên của Hoa Quốc."
Giang Tu Minh nhíu mày: "Cậu không phải người kiên định chủ nghĩa duy vật."
"Chúng ta mở công ty buôn bán, tất yếu là phải kiên định."
Đột nhiên, điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở của WeChat.
Giang Từ Vô cúi đầu nhìn, là người chủ trì bán đấu giá, nói với cậu rằng người mua đã thanh toán tiền hàng, đã cầm Ngũ lôi phù và danh thiếp đi rồi.
Vậy thì cậu cũng không ngồi ngốc ở chỗ này làm gì.
Chuyển số thẻ cho người chủ trì, Giang Từ Vô đứng dậy nói: "Con đi trước."
"Mọi người cứ vui vẻ."
Cậu đi đến cửa, vừa mở ra, đã nhìn thấy Tuyên đại sư và một người đàn ông tóc vàng đi tới.
Giang Từ Vô xốc mí mắt, nhìn nhiều chút vào tên tóc vàng.
Là Lâm đại thiếu, Lâm Diễn Thiên.
Là hoa hoa công tử có tiếng trong vòng, hai năm trước lúc thân thể Giang Từ Vô chuyển biến tốt lên, trầm mê đua xe, có gặp qua Lâm Diễn Thiên vài lần trên sân đua, mỗi lần gặp gã đều xụ hết cả mặt, có thể so được với Giang Tu Minh.
Nếu Lâm Diễn Thiên không có cha, cậu còn cho rằng đây là con riêng của lão Giang.
Đại khái là chú ý tới ánh mắt của cậu, Lâm Diễn Thiên liếc đến, bước chân dừng lại.
Gã đánh giá trên dưới Giang Từ Vô, cười lạnh nói: "Giang đại thiếu, đã lâu không gặp."
Giang Từ Vô có lệ mà gật đầu.
Lâm Diễn Thiên bước đến trước mặt cậu, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt không chút máu của cậu: "Gần đây sao lại không đua xe tiếp?"
"Thân thể không được sao?"
Không đợi Giang Từ Vô mở miệng, gã lại nói: "Hay là làm vài việc không phải ai cũng làm, thế nên mới chọc phải vật dơ bẩn?"
Giang Từ Vô nâng mí mắt, nhìn Lâm Diễn Thiên, nhếch khóe môi: "Lâm thiếu, anh đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Bản thân làm chuyện giấu, thì cảm thấy người khác cũng làm"
Lâm Diễn Thiên cười nhạo: "Vậy sao cậu lại chọc phải lệ quỷ?"
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn Tuyên đại sư đứng phía sau gã, không chút để ý mà nói: "Làm người tốt chuyện tốt."
"Lệ quỷ kia cũng giống anh thôi, bị bệnh đau mắt, không thể gặp người khác."
"Cậu——" Sắc mặt Lâm Diễn Thiên nháy mắt trầm xuống, mới vừa nâng cánh tay muốn động thủ, cửa phòng nhỏ đột nhiên mở ra.
Giang Tu Minh đi ra, cười nói: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tiểu Lâm à."
Đứng trước mặt con cáo già này, Lâm Diễn Thiên thoáng thu liễm, gọi: "Chú Giang."
Giang Tu Minh quét mắt, hỏi: "Cha cậu hôm nay không tới sao?"
Lâm Diễn Thiên: "Ông ấy đi nước ngoài có việc, để tôi tham dự buổi đấu giá này."
Trước lầu hai là một hành lang rộng rãi, một phần vì muốn làm cho sảnh chính trông rộng mở thoáng đãng hơn, một mặt khác, là muốn khách quý ở lầu hai có thể xem rõ buổi đấu giá hơn nếu muốn.
Có thể ngồi ở những phòng nhỏ này không phú thì cũng quý, lúc này trước một căn phòng lại tề tụ bốn người, không ít người ngước nhìn lên từ lầu một.
Giang Tu Minh liếc mắt nhìn lầu một, lại nhìn người đứng sau Lâm Diễn Thiên.
Ông hỏi: "Vị này là Tuyên đại sư sao?"
Lâm Diễn Thiên gật đầu.
Tuyên đại sư chậm rãi giơ tay, vuốt vuốt râu, cũng không mở miệng, cười chờ Giang Tu Minh chào gã.
Giang Tu Minh đương nhiên không nói gì với gã, sau khi xác nhận được thân phận, ông tiến về trước hai bước, tăng âm lượng hỏi Lâm Diễn Thiên: "Tiểu Lâm, lá bùa của Tuyên đại sư là cậu đề cử bán đấu giá sao?"
"Đương nhiên không phải," Lâm Diễn Thiên nhìn Giang Từ Vô, còn tưởng rằng cậu đã gạt cha của mình, trên mặt hiện ra một nụ cười.
"Chú Giang, là Giang ——"
Còn chưa nói xong, đã bị Giang Tu Minh đánh gãy.
Giang Tu Minh nói: "Cũng đúng, tuổi cậu còn trẻ, không gánh nổi danh hiệu doanh nhân nổi tiếng."
Nụ cười Lâm Diễn Thiên cứng đờ: "???"
Giang Tu Minh liếc nhìn vài người đứng dưới lầu đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng, lại đề cao âm thanh lần nữa: "Chắc là cha cậu Lâm Đức Dung đề cử rồi."
"Đề cử bán đấu giá lá bùa của Tuyên đại sư kia."
Ông cắn âm, đọc từng chữ rõ ràng, bảo đảm những người dưới lầu có thể nghe được.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn ông, lập tức hiểu được lão Giang đang tính làm gì.
Nhưng cậu không chọc phá, mà chỉ nhìn lão Giang rồi nói với Lâm Diễn Thiên: "Chú Lâm thật là vất vả, đang ở nước ngoài, lại còn phải quan tâm Tuyên đại sư."
Lâm Diễn Thiên thấy hai cha con họ kẻ xướng người hoạ, sắc mặt càng âm trầm.
Thấy gã không vui, Giang Từ Vô liền cao hứng.
Giang Từ Vô không để cho Lâm Diễn Thiên có cơ hội mắng người, xoay người đi mất: "Gặp lại sau."
Giang Tu Minh rũ mắt nhìn lầu một, có người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, người truyền tôi tôi truyền người cùng nhau trao đổi tin tức mới nghe được, chỉ cần một đêm, Tuyên đại sư có quan hệ gì với Lâm gia, phỏng chừng mọi người đều sẽ biết.
Coi như Giang Từ Vô dùng danh của ông bán bùa, mọi người vẫn sẽ nghĩ đến quan hệ của Tuyên đại và Lâm Đức Dung.
Lá bùa không linh, cũng là mắng Tuyên đại sư phế vật, Lâm Đức Dung cũng không thoát.
Giang Tu Minh vừa lòng thu hồi tầm mắt, có lệ mà nói hẹn gặp lại với Lâm Diễn Thiên, xoay người đi vào phòng nhỏ.
"Chú Giang." Lâm Diễn Thiên hô lên, đáp lại gã chỉ có cánh cửa đóng sầm lại.
Gã nghẹn một bụng khó chịu không thể phát ti3t, tức giận mà hung hăng đạp chân vào vách tường: "Con mẹ nó."
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên không ngừng, gã càng phiền, khó chịu nói với Tuyên đại sư: "Ông không mau con mẹ nó nhận điện thoại đi."
Tuyên đại sư: "......!Không phải của tôi, là của cậu."
"Fxck fxck fxck!" Lâm Diễn Thiên móc di động ra, không thấy tên người gọi, cả giận nói, "Con mẹ nó chuyện gì?"
Bên kia điện thoại vang lên một âm thanh suy yếu: "Anh, có thể cho em mượn chút tiền không?"
Lâm Diễn Thiên: "Mày là đứa nào?"
Nghe ra bây giờ gã đang rất khó chịu, Lư Khoa nhu nhược mà nói: "Em là Lư Khoa."
"Lư Khoa?" Lâm Diễn Thiên suy nghĩ một lát, mới nhớ tới người kia là ai.
Là một bạn học hay nịnh hót, dẫn gã ăn vài bữa cơm, còn mượn gã một chiếc xe.
Lư Khoa: "Anh, mấy ngày nay em nằm viện, cho nên không thể trả lại xe cho anh, yên tâm không phải là tai nạn xe, xe không có vấn đề gì......"
Lâm Diễn Thiên không muốn nói nhiều với loại người này, đang muốn tắt điện thoại, đã nghe thấy Lư Khoa nói: "Nói ra chắc anh không tin em đâu, cuối tuần trước em gặp phải quỷ, cho nên mới nợ tên tiểu tử họ Giang kia chút tiền."
Động tác tắt điện thoại của Lâm Diễn Thiên hơi dừng lại: "Thiếu tiền ai?"
Lư Khoa: "Một tên họ Giang."
Lâm Diễn Thiên nheo đôi mắt: "Tên đầy đủ."
Lư Khoa ăn ngay nói thật: "Giang Từ Vô, anh có biết không?"
Lâm Diễn Thiên âm u nhìn thang máy: "Biết, đương nhiên biết."
"Chúng mày gặp quỷ thế nào? Thiếu nó tiền ra sao?"
"Kể ngọn nguồn chuyện lại cho tao nghe."
"Là lúc em với mấy bạn học chơi trò chiêu quỷ......Anh tin trên đời này có quỷ không?"
............
Nhà cũ Giang gia
Sau khi Giang Từ Vô về đến nhà, tắm rửa, nằm trên giường gửi tin nhắn Wechat cho Yến Triều Nhất:
【 Đêm nay tôi không về.
】
【 Yến Triều Nhất: Ừ.
】
【 Giang Từ Vô: Nhớ khóa cửa.
】
【 Yến Triều Nhất: Được.
】
【 Giang Từ Vô: Thật ngoan.
】
【 Yến Triều Nhất:? 】
【 Khen anh thôi.
】 Giang Từ Vô trả lời tin nhắn, không nhịn được ngáp một cái, thấy vô cùng buồn ngủ.
Cậu ném điện thoại sang một bên, gục đầu liền ngủ.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân rất nhỏ.
Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Trương Nhã Vân, Giang Từ Vô giật giật mí mắt, kéo chăn, che đầu.
Tuy rằng âm thanh rất mỏng manh, nhưng cậu gần như hết buồn ngủ.
Nằm trên giường trằn trọc hồi lâu, không thể ngủ, đơn giản trợn mắt rời giường.
Giang Từ Vô đi ra khỏi phòng ngủ, lập tức đi lên lầu ba.
Cả nhà chỉ có mình phòng ngủ của cậu ở lầu hai, bởi vì lười bò lên lầu ba, phòng những người khác và thư phòng đều ở trên lầu ba.
Đi đến lầu ba, Giang Từ Vô hướng đến phòng ngủ của Giang Thành Đạo.
Lúc đi ngang qua thư phòng, bước chân cậu hơi dừng một chút.
Cửa thư phòng không khóa, mở ra một cái khe nhỏ, chiếu ra chút ánh sáng.
Giang Từ Vô nhìn đồng hồ, rạng sáng 1 giờ.
Giờ này, hai vợ chồng không ở phòng