Vương Bàng Bàng liên tục gật đầu, giơ điện thoại nhắm ngay mặt nạ của Giang Từ Vô, thành tâm thành ý khen ngợi: "Đúng vậy, cậu thật là cứu khổ cứu nạn."
"Ông chủ Giang là Lạt ma* sống!"
*Lạt-ma (zh.
喇嘛, bo.
lama བླ་མ་, sa.
guru) là hiện thân của giáo pháp, theo Phật giáo Tây Tạng.
Danh từ Lạt-ma được dùng gần giống như guru, Đạo sư của Ấn Độ, nhưng tại đây, Lạt-ma mang thêm nhiều ý nghĩa khác.
Trong Kim cương thừa, Lạt-ma không phải chỉ là người giảng dạy giáo pháp mà còn là người thực hành các nghi lễ.
Vị này thường là người lĩnh đạo các đạo trường và được xem thuộc về các dòng tái sinh Châu-cô (bo.
tulku སྤྲུལ་སྐུ་).
Những vị Lạt-ma uyên thâm, danh tiếng thường được mang danh hiệu "Rinpoche" (quý báu phi thường).
Giang Từ Vô không có bất luận cảm xúc e thẹn nào, gật đầu tiếp thu lời khen.
Yến Triều Nhất trầm mặc chết lặng mà nhìn hai người họ, không nói gì.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn, từ sau khi Hắc quỷ bị người giấy cắn, Yến Triều Nhất cũng không mở miệng nói gì nữa.
Cậu thuận miệng hỏi: "Sao anh vẫn luôn không rên tiếng nào vậy?"
Yến Triều Nhất nâng mí mắt, chậm rãi nói: "Có một loại khả năng, là bởi vì không có lời nào để nói?"
Giang Từ Vô à một tiếng, hiểu rõ gật đầu: "Cũng đúng, vốn dĩ bình thường anh cũng đâu biết nói chuyện."
Yến Triều Nhất: "......"
Ý hắn không phải thế.
Yến Triều Nhất mím môi, không giải thích.
Giải thích một câu, lát nữa sẽ bị Giang Từ Vô nói đến nghẹn lời.
Ba người họ không nói nữa, lệ quỷ đang trốn cũng không dám lên tiếng, hành lang vốn vang lên mấy tiếng sột soạt nay lại yên tĩnh như nhà xác.
Mấy lệ quỷ đang trốn kỳ thật rất muốn nói chuyện, nhưng chúng không dám.
Đã chết nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được một người sống mặt dày vô sỉ đến thế.
Mà quan trọng nhất là chúng đánh không lại người ta!
Đánh không lại, thì không có quyền lên tiếng, vẫn nên ngoan ngoãn câm miệng bảo bình an.
Giang Từ Vô thấy không có lệ quỷ nào ríu rít, mở miệng nói: "Đi thôi, không còn sớm."
Chờ ba người họ đi xuống lầu, rời khỏi Nhà ma này; lại qua một hồi lâu, mới có hai tên lệ quỷ lớn gan, chậm rãi tới gần nam quỷ đang ngồi ở giữa hành lang.
Một nữ quỷ trong đó thử đá nam quỷ, nam quỷ không có phản ứng gì, trực tiếp bị ả đá ngã ra đất.
"Này? Ngươi có nghe bọn này nói không?"
"Đứng lên."
"Thật sự đứng lên, xong rồi xong rồi, thật sự choáng váng."
"Thiếu một hồn một phách, hắn không được xem là một nam quỷ hoàn chỉnh nữa."
"Đúng là không khiến Hắc quỷ hồn phi phách tán, nhưng thế này thì còn không bằng hồn phi phách tán cho rồi!"
"Hồ ly không có nhân tính, quả thực không phải người mà!"
"Ta nghe tên béo kia gọi cậu ta là ông chủ Cương, cậu ta là cương thi à?"
"Khó trách không có dương khí, lại không có âm khí, cũng không có nhân tính."
"Ủa sao ta nghe là ông chủ Tưởng."
"Ngươi lớn tuổi nên lãng tai đấy."
............
Cửa hàng nhang đèn.
Nghỉ ngơi trong tiệm một lát, Giang Từ Vô bảo Vương Bàng Bàng đặt người giấy một hồn một phách kia vào trong hộp, miễn cho hắn không cẩn thận đụng phải, phù văn mất đi hiệu lực.
Vương Bàng Bàng đặt người giấy vào hộp, vừa đắp nắp lại, đột nhiên đập trán một cái, a lên: "Ông chủ Giang!"
Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn.
Sắc mặt Vương Bàng Bàng khẽ biến, vội vàng nói: "Vừa rồi chúng ta không nên động thủ với nam quỷ trước mặt mấy lệ quỷ khác."
Giang Từ Vô chớp mắt, có chút nghi hoặc: "Vì sao?"
Yến Triều Nhất cũng giương mắt nhìn về phía Vương Bàng Bàng, muốn biết nguyên nhân.
Vẻ mặt Vương Bàng Bàng ảo não mà nói: "Chúng ta lừa quỷ, không phải, quá trình chúng ta làm việc "kia" đã bị thấy cả rồi, lần sau khó lừa được mấy quỷ khác!"
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô ồ một tiếng: "Không cần lo lắng mấy chuyện này."
"Mấy lệ quỷ đó không nhất định có thể sống đến lần sau."
Yến Triều Nhất: "......"
Vương Bàng Bàng: "......"
Cực kỳ có đạo lý.
Vương Bàng Bàng trầm mặc đẩy hộp nhựa chứa người giấy đến tay Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô nhận hộp, tùy tay quơ quơ.
Người giấy trong hộp bị rung lắc đập tới lui vào thành hộp, đột nhiên, miệng người giấy giật giật, hai cánh tay ôm lấy đầu, như đã bị đau.
Giang Từ Vô nhướng mày, nghiêng đầu hỏi Yến Triều Nhất: "Tờ giấy cũng bị đau?"
Yến Triều Nhất nhìn người giấy, chậm rãi gật đầu: "Có vẻ thế."
"Tuy rằng có giấy cắt thành binh, đao thương hay thuật pháp đều khó làm gì được, nhưng mục đích của Tuyên Hoằng Tráng không phải luyện hóa Giang Tu Minh."
Giang Từ Vô nghe hiểu, mở miệng nói: "Mục đích của gã là lăn lộn lão Giang, làm lão Giang khó chịu."
"Còn có thể làm hồn phách dư lại của ông ấy cũng xuất khiếu theo."
Yến Triều Nhất nao nao, nhấc mí mắt nhìn cậu.
Vương Bàng Bàng lập tức khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Ông chủ Giang, xuất khiếu hồn phách làm gì vậy?"
"Mục đích của Tuyên Hoằng Tráng không phải là giết chú Giang sao? Không phải là định câu một hồn một phách rồi chờ đến lúc chú Giang biến thành kẻ ngốc, trực tiếp sai quỷ đi giết chú ấy luôn hả?"
"Vì sao còn muốn làm hồn phách xuất khiếu? Như vậy không phải đang làm chuyện thừa thãi sao?"
Giang Từ Vô chống cằm, không chút để ý mà lắc hộp, nói với Vương Bàng Bàng: "Mục đích của Lâm Đức Dung có lẽ là muốn lão Giang chết, nhưng Tuyên Hoằng Tráng thì không phải vậy."
Vương Bàng Bàng đầy mặt mờ mịt mà nhìn cậu: "Sao lại thế?"
"Chẳng lẽ Tuyên Hoằng Tráng còn muốn tiền của chú Giang?"
"Không phải vì tiền," Giang Từ Vô lắc đầu, tiếp tục nói, "Nếu tôi đoán không sai, gã thèm muốn thân thể của lão Giang."
Vương Bàng Bàng: "???"
Hắn ngốc lăng mà nhìn Giang Từ Vô, trong đầu hiện ra khuôn mặt nho nhã anh tuấn của Giang Tu Minh trên bảng tin.
Tuy rằng chú Giang đã bốn năm chục tuổi, nhưng ông vốn đã anh tuấn, thời gian chỉ làm gương mặt ông có thêm chút ý vị của người đàn ông trưởng thành.
Cẩn thận ngẫm lại, chú Giang còn vô cùng hấp dẫn những người yêu thích mẫu đàn ông thành đạt trưởng thành.
Vương Bàng Bàng hốt hoảng nói: "Đây là tương ái tương sát trong truyền thuyết ư?"
"Không chiếm được người, thì phải chiếm được hồn."
Giang Từ Vô: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô trầm mặc một lát, có chút kính nể trí tưởng tượng phi phàm của Vương Bàng Bàng, tấm tắc nói: "Nếu Tuyên Hoằng Tráng thích lão Giang, vậy khẩu vị của gã cũng hơi nặng đấy."
"Chú Giang vẫn rất đẹp trai mà." Vương Bàng Bàng nhỏ giọng nói thầm một câu, ngay sau đó phản ứng lại, ý của Giang Từ Vô là Tuyên Hoằng Tráng không thích Giang Tu Minh.
Hắn tiếp tục hỏi: "Không thích chú Giang? Vậy sao gã lại thèm muốn thân thể chú Giang?"
"Chẳng lẽ......" Vương Bàng Bàng dừng một chút, một lời khó nói hết, "Chỉ đơn thuần muốn đùa bỡn chú Giang thôi?"
Giang Từ Vô: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Trầm mặc một lát, Giang Từ Vô nói với Vương Bàng Bàng: "Tôi nói thèm muốn thân thể, đơn thuần là ý trên mặt chữ."
"Cùng loại với tình huống của Tiểu Trần."
Vương Bàng Bàng sửng sốt một lát, bừng tỉnh đại ngộ: "A! Tuyên Hoằng Tráng muốn lợi dụng thân thể chú Giang, để lệ quỷ mượn xác hoàn hồn!"
Thấy hắn cuối cùng cũng hiểu, Giang Từ Vô gật đầu: "Đúng vậy."
"Tiểu Dạ nói có ba vụ án mạng dương thọ chưa hết, đều xảy ra ở gần cao ốc Chấn Ngân; nơi chơi trò Chiêu quỷ và cả lệ quỷ trong Nhà ma cũng chạy tới từ chỗ đó."
Ngón tay cậu nhẹ gõ mặt bàn, phân tích: "Lúc trước Tuyên Hoằng Tráng vẫn luôn trà trộn vào mấy yến hội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mục đích chân chính là lựa chọn thân thể, lừa gạt mấy kẻ ngốc nghếch để đạt được mục đích của gã."
Lâm gia có tiền, ra tay lại rộng rãi.
Nếu Tuyên Hoằng Tráng chỉ vì tiền, hoàn toàn không cần phải làm chuyện đoán mệnh cho người có duyên gì đó, dựa vào Lâm gia cũng đủ cho gã kiếm được đầy bồn đầy chén.
Nghe xong, Vương Bàng Bàng cuối cùng cũng load hết được manh mối các sự tình phát sinh gần đây, hắn bừng tỉnh nói: "Cho nên chúng ta gặp được mấy chuyện này đều là do tên Tuyên Hoằng Tráng đang làm trò quỷ."
Giang Từ Vô gật đầu, lại lắc đầu: "Là gã, nhưng không chỉ gã."
"Ít nhất còn có người đàn ông có nốt ruồi trên tay nữa."
Vương Bàng Bàng a một tiếng, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, xém nữa là tôi quên người này rồi."
Giang Từ Vô rũ mắt trầm tư, tên đàn ông có nốt ruồi kia trốn sâu như vậy, hẳn là cấp trên của Tuyên Hoằng Tráng, sư phụ hay thân phận gì đó linh tinh, không dễ dàng lộ diện.
Còn có một vấn đề quan trọng hơn là, lệ quỷ đoạt xá có chỗ tốt gì sao?
Yến Triều Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt không tự chủ được mà dừng trên hàng mi rung động của cậu.
Lông mi của Giang Từ Vô vô cùng dày đậm, không cong vút, mà là rũ xuống, nửa che nửa lộ con mắt, cho người ta một loại cảm giác mệt mỏi biếng nhác.
Yến Triều Nhất nhấp môi hỏi cậu: "Không phải cậu nói rằng không quản mấy chuyện này sao?"
"Sao lại đột nhiên điều tra rõ như vậy?"
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn, lười biếng nói: "Tôi không có điều tra, những tin tức này đều là các người cho tôi."
Xâu chuỗi lại manh mối, không cần nghĩ quá nhiều cũng dễ dàng dò ra đáp án.
Nghe vậy, Yến Triều Nhất lại hỏi: "Cậu vẫn không định quản?"
"Không," Giang Từ Vô nhướng mày, cánh môi hơi nhếch lên, ngữ điệu mang ý cười, "Họ dám theo dõi lão Giang, tôi đương nhiên sẽ quản."
Yến Triều Nhất nhìn đôi mắt hơi cong lên của cậu, rõ ràng đang nở nụ cười, nhưng đôi con người đen nhánh lại phiếm chút lạnh lẽo.
Xem ra thật sự tức giận.
Bất đồng với bộ dạng lười nhác ngại phiền phức lúc trước, biểu tình của Giang Từ Vô bây giờ càng sinh động, giống con người đang thật sự sống sờ sờ.
Không biết lại ra sao, Yến Triều Nhất hoảng thần, nghĩ thầm, hẳn là do lúc cậu tức giận thì thích cười hơn.
Bỗng dưng, bên tai vang lên âm thanh khen ngợi cùng vỗ tay của Vương Bàng Bàng: "Ông chủ Giang, cậu thật là hiếu tử hiền tôn!"
Lông mi Yến Triều Nhất run rẩy, hoàn hồn di chuyển tầm mắt, không nhìn Giang Từ Vô nữa.
Giang Từ Vô chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm của Yến Triều Nhất, nhưng chỉ ngắn ngủn ba bốn giây thời gian, cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Yến Triều Nhất đang đánh giá mình.
Rốt cuộc lão Giang cũng đối đãi với cậu chẳng ra gì, cậu lấy ơn báo oán, Yến Triều Nhất cảm thấy kinh ngạc cũng rất bình thường.
Nghĩ vậy, Giang Từ Vô chớp hạ mắt, duỗi tay cầm điện thoại.
Tay cậu vô tình chạm đến điện thoại của Vương Bàng Bàng, cảm nhận được nó vô cùng nóng.
Đầu ngón tay cậu hơi dừng lại, thuận miệng nói: "Lão Vương, điện thoại anh nóng quá rồi."
Vương Bàng Bàng vội vàng cầm lên kiểm tra, à một tiếng: "Quên tắt video, từ lúc ra khỏi Nhà ma vẫn luôn quay."
Hắn tắt video, hỏi: "Đúng rồi, ông chủ Giang, có định làm gì với cái video tuyên truyền này không?"
Giang Từ Vô gật đầu: "Quay cũng đã quay rồi, sao lại không làm?"
"Được, tôi thức đêm cắt ra chút," Vương Bàng Bàng xem lại video, lại hỏi, "Ông chủ Giang, cái video này nên cắt thành phong cách gì thì tốt đây?"
"Nhẹ nhàng? Đáng yêu? Khủng b0? Hay là gì khác nữa?"
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, nói với hắn: "Cần phải có phong cách cụ thể, giống với Nhà ma."
"Chúng ta không lừa gạt người khác, thành thật làm người."
Yến Triều Nhất: "......"
Câu thứ hai kia thật sự không liên quan tới Giang Từ Vô cho lắm...
Vương Bàng Bàng nghiêm túc cân nhắc ý của Giang Từ Vô.
Hắn nhìn người giấy, thử hỏi: "Ý của cậu là chúng ta cứ cắt nối biên tập như thường?"
"Nói cho mọi người biết chúng ta lấy quỷ làm thực nghiệm, phanh thây gã, à không, phân hồn gã?"
Giang Từ Vô: "......!Đương nhiên không phải."
Vương Bàng Bàng nghi hoặc nhìn cậu.
Giang Từ Vô đúng lý hợp tình mà nói: "Chúng ta căn bản là không thể nghiệm trên quỷ."
Yến Triều Nhất: "......"
Vương Bàng Bàng: "???"
Giang Từ Vô: "Lão Vương, Thuật người giấy từ đâu ra?"
Vương Bàng Bàng: "Tuyên Hoằng Tráng."
Giang Từ Vô tiếp tục hỏi: "Lệ quỷ từ đâu tới?"
Vương Bàng Bàng nghĩ nghĩ: "Tuyên Hoằng Tráng nuôi ra, tự chúng nó chạy tới chỗ chúng ta."
Giang Từ Vô cười cười: "Đúng vậy."
"Trong phòng vô duyên vô cớ có nhiều lệ quỷ, chúng ta thuận nước đẩy thuyền mở Nhà ma, mục đích cũng chỉ là phục vụ mọi người giải trí thôi."
"Kết quả là hôm nay không hiểu sao mà nhận được cái người giấy này, người giấy đánh bậy đánh bạ đụng phải lệ quỷ, làm hại lệ quỷ không còn đủ hồn phách."
"Chuyện này thì có liên quan gì tới chúng ta?" Giang Từ Vô đúng lý hợp tình, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tuyên Hoằng Tráng nuôi quỷ, người giấy cũng của Tuyên Hoằng Tráng."
"Hết thảy đều là Tuyên Hoằng Tráng tự có ý xấu."
Yến Triều Nhất trầm mặc, hay cho cái gọi là vô duyên vô cớ, thuận nước đẩy thuyền, đánh bậy đánh bạ, tự có ý xấu.
Vương Bàng Bàng hốt hoảng mà nhìn Giang Từ Vô, lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch tư duy của cả hai.
Hắn kinh ngạc cảm thán nói: "Thì ra là thế!"
"Tôi hiểu rồi ông chủ Giang, hết thảy mấy chuyện này, đều là bởi vì vai ác Tuyên Hoằng Tráng đứng sau màn thao túng, chúng ta không liên quan gì cả!"
Giang Từ Vô gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà lúc cắt video thì cắt mờ mịt chút, không cần trực tiếp nói cho khách hàng biết Tuyên Hoằng Tráng là kẻ xấu sau màn, để họ không trì hoãn thám hiểm Nhà ma."
"Ok ok," Vương Bàng Bàng cái hiểu cái không gật đầu, hỏi, "Vậy cũng cho Tuyên Hoằng Tráng cái danh hiệu luôn hả?"
Giang Từ Vô ừ một tiếng.
Vương Bàng Bàng hỏi: "Danh hiệu gì đây?"
Giang Từ Vô không cần nghĩ ngợi: "Gọi Tuyên đại sư đi."
Vương Bàng Bàng: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô: "Chúng ta đã tận lực nói ra chân tướng cho mọi người."
"Vừa nói cái danh hiệu này ra thì ai cũng hiểu."
Vương Bàng Bàng khen: "Không hổ là ông chủ Giang!"
Yến Triều Nhất trầm mặc nhìn Giang Từ Vô, hoài nghi mục đích chân chính của cậu là muốn làm Tuyên Hoằng Tráng tức chết.
Giang Từ Vô nhìn đồng hồ, đã rạng sáng 1 giờ, khó trách có chút mệt nhọc.
Cậu mở miệng nói: "Ngủ đi, chuyện khác để mai nói."
Tới lúc này rồi, cậu cũng lười lăn lộn, không trở lại nhà cũ Giang gia, mà là lên lầu nghỉ ngơi cùng Yến Triều Nhất.
Dù sao người giấy cũng ở trong tay cậu, đêm nay lão Giang vẫn an toàn.
Cầu thang của cửa hàng nhang đèn cũng không rộng gì cho cam, hai thanh niên đi song song lại hơi chen chút.
Lúc đi lên bậc thang, cánh tay hai người thường chạm nhẹ vào nhau, chạm chút da thịt.
Yến Triều Nhất hơi chậm chân, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Giang Từ Vô.
Ánh đèn tối tăm chiếu rọi khuôn mặt tinh xảo mà tái nhợt của Giang Từ Vô, lại tăng thêm một mạt nhu hòa.
Tầm mắt Yến Triều Nhất dọc theo sống mũi thẳng đứng của Giang Từ Vô mà hạ xuống, nhìn đến yết hầu nhỏ yếu trên cổ, nơi đó có treo một sợi tơ hồng làm làn da Giang Từ Vô càng thêm trắng nõn.
Giây tiếp theo, Giang