Giang Từ Vô nhìn Yến Triều Nhất, chậm rãi nói: "Không phải tôi."
"Là chúng ta."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô thấy hắn trầm mặc, nhướng mày: "Anh không muốn học?"
Yến Triều Nhất gật đầu.
Hắn tất nhiên không muốn học, học nhiều thì làm nhiều.
Giang Từ Vô cười tủm tỉm hỏi: "Vì sao?"
Yến Triều Nhất: "Tôi học tập rất tiêu cực."
Giang Từ Vô: "Vậy từ giờ tích cực lên, chúng ta là vì tích thiện hành đức, vì người vì mình."
Yến Triều Nhất: "......Thiên phú của tôi không cao, học rất chậm."
Giang Từ Vô đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, cười cười, nói theo: "Nếu như vậy thì có chút phiền toái."
Yến Triều Nhất đang muốn mở miệng, đã nghe câu kế của cậu: "Xem ra chỉ có thể thực hành nhiều hơn."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Thực hành mới hiểu chính xác, thiên tài cũng xuất phát từ chăm chỉ tích lũy hằng ngày, chỉ cần cần cù thì chày sắt cũng có thể mài thành kim......"
Yến Triều Nhất vô biểu tình phun ra hai chữ: "Tôi học."
Giang Từ Vô vừa lòng gật đầu.
Trong quãng thời gian đối thoại ngắn ngủi của họ, Vinh đạo trưởng đã vẽ xong trận pháp bằng tro cốt.
Cậu ta lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách với cái bàn, dựng thẳng kiếm gỗ đào trước mặt, nhắm mắt niệm kinh, bước từng bước vòng quanh bàn: "Ngồi trong Nam Đẩu, đứng trong Bắc Đẩu, khí nuốt Ngũ nhạc, khuynh hoành tứ phương."
"Thuận theo người thi chú, tốc tới phục hàng."
Vinh đạo trưởng huy động kiếm gỗ đào, niệm ba lần kinh chú, mới dừng bước chân, kiếm gỗ đào chạm vào một lóng tay, hô: "Cấp tốc nghe lệnh!"
Vừa nói xong, một trận âm phong dâng lên từ tro cốt trên bàn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu thoáng tối đi, độ ấm trong nhà dần hạ thấp, không bao lâu liền giống như hầm băng, ngay cả hơi thở cũng có khói trắng.
Mẹ Dương bị đông lạnh đến giật mình, bà nhìn bốn phía chung quanh, tuy rằng độ ấm hạ xuống, nhưng không nhìn ra khác thường gì.
Bà khẩn trương mà hỏi Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, thành công rồi sao?"
Giang Từ Vô giương mắt nhìn âm khí bám trên tro cốt.
Âm khí vốn đạm nhạt trở nên nồng đậm thêm vài phần, từ màu xám nhạt biến thành màu đen.
Có lẽ là bản thể lệ quỷ đang tới gần.
Cậu ừ một tiếng, nói với mẹ Dương: "Hẳn là rất nhanh sẽ tới."
"Tốt rồi." Mẹ Dương gật đầu, nhìn trái nhìn phải, trong phòng bốn người chỉ có bà đang khẩn trương.
Nên bà càng khẩn trương hơn.
Mẹ Dương không nhịn được bước sang phải một bước, cách Giang Từ Vô gần một chút.
Sau khi đứng bên người Giang Từ Vô, hàn ý chung quanh rút đi không ít, không hề quá mức lạnh lẽo nữa.
Rõ ràng ông chủ Giang không làm gì cả, chỉ đứng chơi di động.
Nghĩ vậy, đáy lòng mẹ Dương lại càng thêm tín nhiệm Giang Từ Vô, vội vàng hỏi: "Ông chủ Giang, Vinh đạo trưởng không cần ngoại vật, cậu có cần không? Bây giờ tôi đi chuẩn bị có kịp nữa không?"
Giang Từ Vô gật gật đầu.
Mẹ Dương lập tức hỏi: "Cần cái gì?"
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, nói với bà: "Cháu cần một cái ghế."
Mẹ Dương ngẩn cả người, mê mang hỏi: "Dùng ghế dựa để làm gì?"
Quỷ sợ ghế dựa hay sao?
Ngay sau đó, bà đã thấy Giang Từ Vô lôi một cái ghế ra từ bàn ăn, nghiêng người ngồi xuống.
Mẹ Dương: "???"
Giang Từ Vô nhận thấy được ánh mắt của bà, đương nhiên mà nói: "Ghế dựa là dùng để ngồi."
Mẹ Dương: "......"
Giang Từ Vô vẫy tay với họ: "Các người cũng ngồi đi, không cần khách khí."
Yến Triều Nhất: "......"
Mẹ Dương thấy đứng hay ngồi đều được, chỉ là bà nghĩ đứng cạnh Giang Từ Vô thì an toàn hơn.
Mới nhấc chân, cửa ban công đột nhiên chấn động, ngay sau đó trong phòng phất lên một trận gió lạnh, thổi tro cốt trên bàn.
Giang Từ Vô giương mắt nhìn tro cốt rơi xuống đất.
Âm khí bám trên tro cốt bắt đầu di động.
Giống như hạt mầm dần lớn lên, sinh ra một mảnh nhỏ dài.
Nó sinh trưởng kéo dài đến ban công, từng đợt âm khí nhè nhẹ khuếch tán, rất nhanh đã che lấp nửa gian nhà ăn.
Một lát sau, cửa ban công lại chấn động lần nữa.
Trên đỉnh cửa kính xuất hiện một cánh tay nhỏ đen đúa, bàn tay cũng chỉ nhỏ tầm 3cm, nhưng ngón tay còn dài hơn cả bàn tay, kéo dài ra một cái quái dị, móng tay sắc nhọn cào lên cửa kính, âm thanh cọ xát làm người ta rợn tóc gáy.
"Kíttt——"
Cánh tay đó tiếp tục bò xuống, cánh cửa lại rung lên.
Âm khí trong không trung đột nhiên bạo trướng gấp mấy lần, bay ra cửa kính, nối tiếp với cái tay đen nhẻm ngoài kia.
Tay nó vừa động, âm khí cũng giật giật theo.
Một lát sau, toàn bộ thân thể lệ quỷ cũng bám trên cửa kính, triển lộ trước mặt mọi người.
Là một đứa trẻ con thân dài không đến nửa thước, toàn thân xanh đen, làn da xanh lơ, màu đen là âm khí chung quanh nó, bụng phập phồng theo quy luật.
Nó trông như một con nhện, âm khí màu đen là tơ nhện, phụt ra bên ngoài, rậm rạp che kín nửa gian phòng khách, dệt thành mạng nhện.
Giang Từ Vô nheo đôi mắt, đánh giá sát khí nồng đậm xung quanh nó, so với mấy lệ quỷ đã gặp trước đó thì dày đặc hơn.
Cậu nghĩ thầm, tuy thân nhỏ, nhưng rất mạnh.
Thể thật của Quỷ anh hiện rõ, hai con mắt đen nhánh chiếm cả nửa khuôn mặt, thẳng lăng lăng mà nhìn tro cốt của mình trên bàn.
Mẹ Dương xem đến rõ ràng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ đến cực điểm, nói không ra lời, nghiêng ngả lảo đảo mà ngồi xuống ghế.
"Giang đạo hữu bảo vệ tốt Dương thái thái." Vinh đạo trưởng nói xong, cầm kiếm gỗ đào tiến lên.
Cậu ta vọt một bước đã đến trước mặt Quỷ anh, kiếm gỗ đào chỉ thẳng mặt nó.
Trước khi Quỷ anh bị cậu ta đánh trúng đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nhảy lên, bay nhanh rồi bò đến một góc tường.
Âm khí trên không trung cũng vặn vẹo quay cuồng, sôi nổi quấn quanh người Vinh đạo trưởng.
Sắc mặt Vinh đạo trưởng khẽ biến, nâng kiếm bổ âm khí.
Gỗ đào trừ tà đuổi quỷ, là khắc tinh tự nhiên của quỷ quái, theo lý mà nói có thể cắt đoạn âm khí, nhưng khoảnh khắc mũi kiếm chạm vào âm khí, Vinh đạo trưởng rõ ràng cảm giác được thân kiếm dừng một chút.
Mày cậu ta nhăn lại, nhắc nhở nói: "Giang đạo hữu cẩn thận!"
"Con Quỷ anh này đạo hạnh không cạn."
"Được." Giang Từ Vô ngồi trên ghế đáp lại, nhìn về phía Quỷ anh.
Quỷ anh phảng phất như nghe hiểu Vinh đạo trưởng nói, nhếch miệng cười cười.
Nó nhìn chằm chằm Vinh đạo trưởng, trên mặt trẻ mới sinh lại có khát vọng tham lam nhắm nuốt của người trưởng thành.
Trong chớp mắt, Quỷ anh nhằm về phía Vinh đạo trưởng.
Vinh đạo trưởng thành thạo tránh đi công kích của nó, huy động kiếm gỗ đào hung hăng đánh vào cánh tay Quỷ anh.
Trong nháy mắt bị đâm qua, Quỷ anh hít vào một hơi, âm khí quanh thân nó sôi nổi bay vào, trên cánh tay lại nồng thêm âm khí, chặn lại công kích.
Vinh đạo trưởng rút kiếm gỗ đào, lại tấn công lần nữa.
Một người một quỷ đánh một hồi.
Giang Từ Vô thưởng thức kiếm thuật của Vinh đạo trưởng trong chốc lát, đột nhiên, quần áo bị kéo kéo.
Cậu nghiêng đầu, chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch của mẹ Dương, há miệng thở d0c, sợ tới mức nói không ra lời.
Thấy thế, Giang Từ Vô đưa cho bà hai tờ giấy trát tiểu nhân.
Mẹ Dương nắm chặt giấy trát tiểu nhân, bà muốn nói chuyện, nhưng đầu lưỡi lại không nghe sai xử.
Đột nhiên, lòng bàn tay xuất hiện một dòng nước ấm, theo cánh tay bà lan tràn khắp người.
Thân thể vốn lạnh băng dần ấm lên, biểu tình cứng đờ dần dần khôi phục bình thường, đáy lòng cũng không còn quá sợ hãi.
Mẹ Dương khiếp sợ không thôi, nắm chặt giấy trát tiểu nhân, lắp bắp hỏi: "Ông, ông chủ Giang, con quỷ này là đứa nhỏ mà con gái tôi sinh non sao?"
Giang Từ Vô chớp hạ mắt: "Con gái dì sinh non mấy tháng?"
Mẹ Dương nhìn chằm chằm Quỷ anh đang vật lộn với Vinh đạo trưởng, xem đến hãi hùng khiếp vía, qua một lát, đầu óc mới chậm rãi xoay chuyển, trả lời: "Một tháng rưỡi."
Giang Từ Vô ồ một tiếng, nói với bà: "Thai nhi hai tháng chỉ là cái túi da nhỏ, chưa hình thành bộ dáng."
Mẹ Dương ngơ ngác nhìn cậu, chưa phản ứng kịp: "Là ý gì vậy?"
Giang Từ Vô tiếp tục giải thích: "Cho nên nó còn chưa mọc ra đầu óc, thai nhi không có đầu óc sao có thể muốn trả thù mẹ mình?"
Mẹ Dương bừng tỉnh đại ngộ, có đạo lý.
Bà nhìn Quỷ anh đang dán trên tường, chậm rãi hỏi: "Vậy con quỷ kia......"
Giang Từ Vô: "Thoạt nhìn là được nuôi ra."
"Tuy rằng trông rất nhỏ, nhưng không chừng còn lớn tuổi hơn dì."
Nói xong, cậu giương mắt nhìn về phía Vinh đạo trưởng.
Tuổi Vinh đạo trưởng không lớn, kiếm thuật không tồi, lúc đánh nhau cũng đâm trúng Quỷ anh mấy lần, nhưng nhiều lần đều bị âm khí của Quỷ anh ngăn cản, Quỷ anh chỉ bị thương chút da thịt.
Lại đâm trúng một lần, cậu ta mới biết mình không đâm trúng Quỷ anh, nên đối phó âm khí trước.
Vinh đạo trưởng bổ âm khí rậm rạp xung quanh, sau khi bị kiếm gỗ đào đâm trúng, âm khí bị ảnh hưởng, tốc độ sinh trưởng chậm lại, không đuổi kịp tốc độ của kiếm.
Không bao lâu, Vinh đạo trưởng chiếm thế thượng phong.
Quỷ anh thấy đạo sĩ này khó chơi, chậm rãi toét miệng, lạnh giọng thét chói tai: "A ————"
Tiếng hét trẻ con cao mấy tầng đề-xi-ben thiếu chút nữa làm điếc màng tai người khác.
Vinh đạo trưởng hơi dừng động tác.
Quỷ anh bắt lấy thời cơ, nhảy xuống từ một góc trên trần nhà.
Nó không tấn công Vinh đạo trưởng, mà là nhằm vào người dễ đối phó nhất trong phòng—— mẹ Dương.
Mẹ Dương hoảng sợ mở to hai mắt, đầu óc phản ứng được Quỷ anh đang hướng về phía mình, nhưng thân thể lại không có bất luận phản ứng gì, ngơ ngẩn ngồi trên ghế.
Vinh đạo trưởng vội vàng hô: "Giang đạo hữu! Cẩn thận!"
Quỷ anh bành miệng, khóe miệng tràn tới mang tai.
Nó há to miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, táp tới mặt mẹ Dương, không để ý đến người đang ngồi cạnh mẹ Dương.
Giang Từ Vô thấy nó hoàn toàn xem nhẹ mình, cười khẽ một tiếng.
Một giây trước khi nó chạm tới mẹ Dương, cậu đã giơ tay bắt lấy cổ nó.
Thân thể Quỷ anh cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với gương mặt như cười như không của Giang Từ Vô.
Nó hít hít mũi, không ngửi được một tia dương khí và âm khí nào.
Quỷ anh hé miệng, răng nanh hướng đến Giang Từ Vô, lại thét chói tai: "A a ————"
Mẹ Dương và Vinh đạo trưởng bị tiếng kêu này ré đến trắng mặt.
Giang Từ Vô không hề có cảm giác, lạnh lùng cười, giơ tay lên trước cái miệng rộng đang há to của Quỷ anh.
"Bang ——"
Thanh âm thanh thúy phá vỡ sóng âm mãnh liệt của nó.
Không chỉ Vinh đạo trưởng và mẹ Dương ngây ngẩn cả người, ngay cả Quỷ anh cũng ngây ngẩn, mắt to ngốc lăng mà nhìn Giang Từ Vô.
Đã chết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người đánh nó bằng tay.
Vinh đạo trưởng là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta vội vàng bước lên, nói với Giang Từ Vô: "Giang đạo hữu, cầm kiếm."
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn kiếm gỗ đào, có chút nghi hoặc: "Cầm kiếm làm gì?"
Vinh đạo trưởng sửng sốt: "Cậu không chuẩn bị đối phó Quỷ anh sao?"
Giang Từ Vô: "Đương nhiên muốn đánh."
Vinh đạo trưởng đưa kiếm qua, thoáng nhìn giấy vàng trong lòng bàn tay mẹ Dương, hơi dừng động tác, bừng tỉnh nói: "Là tôi sơ sót, Giang đạo hữu có phải định dùng bùa không?"
Giang Từ Vô lắc đầu: "Tôi cũng không cần bùa chú."
Lúc này đến phiên Vinh đạo trưởng nghi hoặc, Giang đạo hữu không cầm pháp khí, lại không chuẩn bị bùa chú dự phòng, vậy thì dùng cái gì?
Nghĩ vậy, cậu ta quay đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất.
Yến Triều Nhất ngồi trên ghế, biểu tình lãnh đạm, đặt mình ở vòng ngoài, phảng phất như hết thảy mấy chuyện này đều không liên quan tới hắn, hắn chỉ tới xem diễn.
Vinh đạo trưởng nhìn xem hắn có mang pháp khí hay không.
Vừa nhìn hiểu ngay, Yến Triều Nhất cũng không có mang.
Cậu ta không nhịn được hỏi Giang Từ Vô: "Giang đạo hữu, vậy cậu đối phó với Quỷ anh thế nào?"
Quỷ anh thấy bọn họ trò chuyện, hoàn toàn để nó vào mắt, há to miệng, cắn xuống tay phải Giang Từ Vô.
Trước một giây nó cắn xuống, Giang Từ Vô nâng tay đánh vào mặt nó hai cái.
Lực độ rất mạnh, thịt mặt mum múp của Quỷ anh bị đánh đến vặn vẹo.
Giang Từ Vô cười lạnh một tiếng, nói với Vinh đạo trưởng: "Đối phó thế này."
Nói xong, lại đánh thêm hai cái vào mặt kia của nó.
Quỷ anh há miệng thở d0c, hàm răng sắc nhọn rơi đầy đất.
Vinh đạo trưởng: "???"
Quỷ anh: "???"
Vinh đạo trưởng hốt hoảng nhìn một màn này: "Giang, Giang đạo hữu, đây là thuật pháp gì vậy?"
Giang Từ Vô kỳ quái nhìn cậu ta: "Nắm tay."
Vinh đạo trưởng: "???"
Nắm tay là thuật pháp gì?!
Thấy ánh mắt mê mang của cậu ta, Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, thay đổi phương thức tiếp tục nói: "Đánh trực tiếp?"
"Xem như là công kích bình thường đi?"
Vinh đạo trưởng: "???"
Yến Triều Nhất: "......"
Vinh đạo trưởng ngơ một lúc lâu, mới kịp hiểu ý của Giang Từ Vô, cậu chỉ đơn thuần dựa vào bản thân mà đánh quỷ.
Nhưng mà người bình thường căn bản không cách nào công kích âm hồn, bởi vậy mới phải mượn dùng bùa chú, kiếm gỗ đào hoặc ngoại vật khác.
Cậu ta mê mang nhìn Giang Từ Vô, muốn hỏi Giang Từ Vô tu loại thuật pháp đặc biệt nào.
Lời còn chưa hỏi ra, Quỷ anh bị Giang Từ Vô bắt lấy đã oa oa khóc lớn.
Lúc này Quỷ anh cũng đã hiểu cái tên thanh niên không có cảm giác tồn tại này còn lợi hại hơn cả đạo sĩ.
Nó chạy không được, đánh cũng không lại, đành phải thu liễm âm khí trên người, lộ ra khuôn mặt nhỏ xanh trắng, khóc thút thít giống một đứa nhỏ chân chính, ý đồ làm Giang Từ Vô thương hại.
Giang Từ Vô cúi