Bởi vì khi còn nhỏ thân thể Giang Từ Vô không tốt lắm, vẫn luôn theo huấn luyện viên học tập võ thuật, cường thân kiện thể.
Học võ thuật xong, thân thể không mạnh lên chút nào, nhưng thời điểm vị thành niên cậu chính là một tên ma ốm hay đánh người, thường xuyên không đánh mấy quyền, sẽ ăn có chút không tiêu.
Cho nên nắm tay của Giang Từ Vô đều sẽ hướng về chỗ dễ lấy mạng của người khác nhất mà đánh.
Chỗ nào đau thì đánh chỗ đó, đau đến trước mắt Tuyên Hoằng Tráng biến thành màu đen, há mồm muốn xin tha, nhưng chỉ hộc ra răng và máu, mặt mũi bầm dập, máu me lộn xộn.
"Cứu, cứu......" Tuyên Hoằng Tráng mơ hồ không rõ kêu lên.
Gã vừa mở miệng, mùi máu tươi trong không khí càng thêm dày đặc.
Giang Từ Vô cúi đầu nhìn gã, con ngươi xinh đẹp đen kịt, không mang bất kỳ cảm xúc gì.
Tuyên Hoằng Tráng mơ mơ hồ hồ đối diện với ánh mắt của cậu, sợ tới mức thân thể run run, vạn phần hối hận tại sao mình lại đi trêu chọc tên sát thần này.
Rõ ràng là trông trắng trắng gầy gầy dễ đối phó.
Cố ý dùng túi da giả dối lừa bịp bọn họ, Giang Từ Vô thật là tâm cơ thâm trầm!
Tuyên Hoằng Tráng gian nan há miệng thở d0c: "Giang, Giang thiếu, tôi sai rồi......"
Giang Từ Vô cười lạnh một tiếng, túm tóc gã: "Sai chỗ nào?"
Tuyên Hoằng Tráng trúc trắc nói: "Tôi, tôi không nên làm, làm những chuyện đó......"
Không đợi gã nói xong, Giang Từ Vô đã hung hăng đánh một quyền vào bụng gã, kéo khóe môi, ngữ khí trầm thấp: "Tiểu Tuyên, thành phố Lăng An nhiều người như vậy, sao ông lại không có mắt mà theo dõi lão Giang nhỉ?"
Tuyên Hoằng Tráng đau đến há mồm nôn khan, thần chí không rõ.
Gã căn bản không nghe thấy Giang Từ Vô đang nói gì, chỉ theo bản năng xin tha: "Tôi sai rồi tôi sai rồi, thực xin lỗi Giang thiếu......"
Giang Từ Vô hạ mắt, nhìn bộ dạng hèn nhát này của gã, ghét bỏ chậc một tiếng, nhấc chân đá gã ra xa, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Quang.
"Tiểu Trần, báo nguy trước, mang bảo an tới WC lầu một."
Thời điểm Trần Quang mang theo người vội vàng đuổi tới, đã thấy Giang Từ Vô cả người ướt át ngồi trên bồn cầu, lười nhác rung chân.
Cậu không chút để ý mà vuốt tóc trên trán ra sau, lộ ra mặt mày tinh xảo, đường cằm hoàn mỹ dính một vài giọt máu, tăng thêm một chút huyết sắc cho gương mặt tái nhợt của cậu, rất có vẻ quỷ mị.
Trần Quang sửng sốt một giây, mới chú ý tới Tuyên Hoằng Tráng bên chân Giang Từ Vô.
Gã nằm rạp trên mặt đất, trên mặt đều là máu, hai mắt nhắm nghiền không biết sống chết.
Thấy thế, Trần Quang nheo mắt, lập tức dừng chân, quay đầu nói với bảo an sau lưng: "Các người ra ngoài trước đi."
Bảo an biết hôm nay ai cũng quý cũng phú, nên nghe lời lui ra khỏi phòng WC.
Trần Quang chờ bọn họ đều đã lui ra, hắn mới bước nhanh đến trước mặt Giang Từ Vô, đá chân Tuyên Hoằng Tráng.
Tuyên Hoằng Tráng không có phản ứng gì.
Trần Quang khẩn trương hỏi: "Anh Giang, Tuyên Hoằng Tráng chết, đã chết rồi sao?"
Giang Từ Vô liếc Tuyên Hoằng Tráng: "Còn chưa chết."
Trần Quang vội vàng kiểm tra mạch đập Tuyên Hoằng Tráng, quả thật không chết.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, nói với Giang Từ Vô: "Cảnh sát sắp tới rồi, chúng ta gọi bảo an mang gã ra ngoài trước hay sao?"
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn: "Không vội."
"Cậu cứ đánh gã chốc lát đi."
Trần Quang ngẩn người: "A?"
Giang Từ Vô nhướng mày: "Cậu không định đánh gã xả giận?"
"Thiếu chút nữa gã đã lấy mạng cậu."
Trần Quang nhìn Tuyên Hoằng Tráng đang hôn mê bất tỉnh, hắn đương nhiên muốn đánh Tuyên Hoằng Tráng xả giận, nhưng lại sợ lúc này Tuyên Hoằng Tráng không chịu nổi.
Giang Từ Vô nhìn ra hắn đang lo lắng cái gì, cười cười: "Yên tâm, đánh không chết."
"Gã còn khỏe chán, không cẩn thận đánh chết thì gọi Tiểu Dạ nhét hồn gã trở về là được."
Trần Quang bừng tỉnh: "Đúng vậy, còn có Tiểu Dạ."
"Vậy tôi đây sẽ không khách khí nữa."
Nói xong, hắn vén tay áo bắt đầu đánh người.
Giang Từ Vô thả lỏng chân, một chân đạp lên tay trái Tuyên Hoằng Tráng, đi ra gian ngoài.
Tuyên Hoằng Tráng đang hôn mê a lên một tiếng, đau đến trực tiếp mở to mắt, hoảng hốt nhìn Trần Quang trước mặt.
Đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển, người đã bị đánh.
Giang Từ Vô đứng một bên, lấy điện thoại bị ướt ra, lướt lướt một chút, còn có thể dùng.
Cậu gửi video chứng cứ đã quay được cho Trần Quang, chờ Trần Quang đánh Tuyên Hoằng Tráng xong, mở miệng nói: "Đã gửi chứng cứ cho cậu, nhớ gửi cho người của Linh An Quan."
Trần Quang gật gật đầu, cúi đầu kiểm tra video.
Qua một lát, hắn nghe được giọng Giang Từ Vô ép hỏi Tuyên Hoằng Tráng cách dùng Chiêu hồn linh.
Hắn trầm mặc một lát, nói với Giang Từ Vô: "Anh Giang, tôi cắt nối biên tập một chút rồi mới gửi vậy."
Giang Từ Vô gật đầu: "Cũng được."
Cậu đã ngây người ở chỗ này hồi lâu, cũng không có cảm giác gì.
Nhưng lúc này giải quyết xong chuyện của Tuyên Hoằng Tráng, thì bắt đầu cảm thấy quần áo ướt dính trên người có chút khó chịu.
"Tôi đi trước." Giang Từ Vô nói với Trần Quang, đi ra khỏi WC.
Đi đến chỗ ngoặt, đã đụng phải Phương quán trưởng vừa nghe được tin tức.
Phương quán trưởng thấy cậu đi ra từ chỗ xảy ra chuyện, lại nhìn bộ dạng như bị vớt khỏi nồi này của cậu, lập tức liên tưởng đến chuyện con trai riêng.
"Tiểu Giang con......" Ông nhìn Giang Từ Vô, lại nhìn người chung quanh, thở dài, "Ai......Văn phòng chú có quần áo sạch sẽ, bí thư Dương, cậu mang Tiểu Giang đi thay quần áo đi."
Giang Từ Vô gật đầu nói cảm ơn, không quản chuyện khác, đi theo bí thư đi thay quần áo.
Chân trước cậu vừa mới đi, bảo an đã mang Tuyên Hoằng Tráng đi ra khỏi nhà WC.
Phương quán trưởng nhìn khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Tuyên Hoằng Tráng, sửng sốt, lập tức hỏi Trần Quang: "Gã là?"
Trần Quang nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: "Là Tuyên đại sư đến cùng Lâm tổng Lâm Đức Dung."
Phương quán trưởng nghe danh hào Tuyên đại sư, ngốc lăng: "Sao Tiểu Giang lại đánh nhau với gã?"
Trần Quang đính chính cho Giang Từ Vô: "Không phải đánh nhau, là Tuyên đại sư đơn phương bị đánh."
Phương quán trưởng: "???"
"Vì sao?"
Trần Quang há miệng thở d0c, lại ngậm miệng, hắn đương nhiên không thể nói cho Phương quán trưởng biết, anh Giang đánh Tuyên Hoằng Tráng một trận, rồi đoạt luôn pháp khí.
Sau một lúc lâu, hắn hàm hồ nói: "Bởi vì chuyện của chú Giang."
Phương quán trưởng vừa nghe, vì Giang Tu Minh? Vậy có thể là chuyện gì?
Còn không phải là chuyện con trai riêng sao!
Đột nhiên, ngoài phòng tranh vang lên tiếng còi cảnh sát.
Có người thấy bảo an tụ tập ở của WC, quán trưởng phòng tranh cũng ở đấy, mọi người tôi truyền người người truyền tôi, bước nhanh đến xem náo nhiệt.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Trên đất có máu, có người chết ư?"
"Đm, rốt cuộc là sao thế?"
"Tôi thấy không có ai bị thương cả."
............
Giang Tu Minh cũng là một trong những người vây xem.
Trần Quang vừa định tiến lên, nói cho ông biết chuyện của Giang Từ Vô.
Nhưng Phương quán trưởng lại nhanh hơn, ông bước đến trước mặt Giang Tu Minh: "Tôi đã cho người đưa Tiểu Giang đi thay quần áo."
"Giang tổng, ông thật là hồ đồ mà."
Giang Tu Minh sửng sốt, lập tức nói: "Tôi hồ đồ chỗ nào?"
"Ông giúp Tiểu Giang làm xằng làm bậy trong WC, cố ý làm tôi sợ, đó mới gọi là hồ đồ."
Phương quán trưởng nhíu nhíu mày, cho rằng làm xằng làm bậy trong lời của ông là chuyện Giang Từ Vô đánh nhau với Tuyên đại sư.
Ông nói với Giang Tu Minh: "Còn không phải bởi vì ông phạm sai lầm, Tiểu Giang mới làm như vậy trong WC để phát ti3t áp lực."
Giang Tu Minh không cao hứng: "Nó giả thần giả quỷ làm tôi sợ là phát ti3t áp lực?"
Phương quán trưởng chần chờ nói: "Hết thảy đều vì ông sai trước."
Giang Tu Minh: "???"
Phương quán trưởng: "???"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trần Quang đứng một bên nghe bọn họ một người nói đúng sai, một người nói giả thần giả quỷ, lập tức hiểu rõ hai người đang ông nói gà bà nói vịt.
Một người nói quỷ thần, một người nói con riêng.
"......"
Trần Quang lâm vào trầm mặc, sự tình càng lúc càng hỗn loạn.
Trong lúc nhất thời hắn không biết nên giải thích thế nào.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người vỗ vỗ vai hắn.
Trần Quang quay đầu lại, là một nữ sinh tóc ngắn diện mạo điềm mỹ.
Nữ sinh tóc ngắn trông mong mà nhìn hắn, hỏi: "Vừa rồi tôi thấy anh đi ra từ trong kia."
"Người được bảo an khiêng ra có phải họ Tuyên không?"
Trần Quang gật đầu, đánh giá trên dưới cô: "Cô biết Tuyên đại sư?"
Nữ sinh tóc ngắn: "Không biết, chỉ là trước lúc cắt băng có nói chuyện vài câu."
"Cái kia......!Người đánh nhau với gã là họ Giang sao?"
Vừa rồi cô đứng nhìn từ xa, cảm thấy người đẹp trai kia chính là ông chủ Giang của cửa hàng nhang đèn.
Trần Quang nhíu nhíu mày, không trả lời câu hỏi của cô, nói: "Ngại quá, tôi còn có việc, đi trước đây."
Nữ sinh tóc ngắn không ngu, nhìn chằm chằm bóng dáng hắn một lát, rất nhanh đã phản ứng lại.
Rõ ràng có thể phủ nhận, nhưng hắn không có.
Ánh mắt cô sáng lên, chụp một tấm ảnh, lập tức cúi đầu đăng Weibo.
【 Mỹ thiếu nữ chân dài: Đumamaaaa!! Hôm nay mị bị chị gái bắt đi tham gia hoạt động, gặp được Tuyên đại sư hư hư thực thực và ông chủ Giang cửa hàng nhang đèn! Tuyên đại sư còn bị cảnh sát mang đi! 】
【 Dụng tâm vì người:??? Thiệt hay giả? 】
【 Nhân sinh như tờ giấy: Chị guột của tôi mau phát định vị đi chứ? 】
【 Yakults: Cho nên thật sự có nhân vật Tuyên đại sư? 】
【 Ếch không thèm ăn:? Không phải là marketing chứ? Vốn dĩ rất có hảo cảm với Nhà ma.
】
............
Lúc Giang Từ Vô và Trần Quang trở lại cửa hàng nhang đèn, đã là chạng vạng.
Thời gian mở cửa Nhà ma cũng đã kết thúc, Dạ Du tuần sử, Vương Bàng Bàng và Yến Triều Nhất đều vây quanh máy tính xem phim truyền hình.
Giang Từ Vô vừa vào cửa, đã cảm nhận được tầm mắt của hai người một quỷ.
Vương Bàng Bàng và Dạ Du tuần sử nhìn chằm chằm mặt cậu, ánh mắt Yến Triều Nhất lại đảo quanh trên người cậu.
Giang Từ Vô mới vừa nằm lên ghế, đã nghe Yến Triều Nhất nói: "Đây không phải quần áo của cậu."
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao anh lại biết?"
Yến Triều Nhất liếc mắt nhìn chiếc áo rộng thùng thình trên người cậu, chậm rãi nói: "Không phải cậu nói hôm nay sẽ đến buổi nghi thức cắt băng sao?"
Hẳn là nên mặc chính trang.
Nếu là không phải, ít nhất cũng là quần áo bình thường Giang Từ Vô hay mặc, mà không phải áo kiểu Polo này.
Thực rõ ràng đã xảy ra chuyện, Giang Từ Vô mới đổi một bộ quần áo khác.
Giang Từ Vô nằm liệt trên ghế, không chút để ý nói: "Đây là quần áo của một ông chú."
Yến Triều Nhất: "Chú nào?"
Giang Từ Vô nhướng mày, như cười như không mà nhìn hắn: "Anh quan tâm tôi? Hay là quan tâm chú tôi?"
Yến Triều Nhất giật mình, ý thức được bản thân có chỗ không đúng, dịch tầm mắt: "Tôi đều không quan tâm."
Giang Từ Vô cười tủm tỉm nhìn hắn: "Tôi còn tưởng anh đều quan tâm cả."
Yến Triều Nhất mím môi, không nói gì.
Vương Bàng Bàng mờ mịt nhìn họ: "Cho nên ông chủ Giang đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Từ Vô đơn giản nói cho bọn họ: "Gặp Tuyên Hoằng Tráng, đưa gã đến cục cảnh sát."
"WTF," Vương Bàng Bàng cả kinh đứng lên từ trên ghế, hắn không thỏa mãn với cách nói ngắn gọn này, mở bịch hạt dưa, đặt lên bàn, quay đầu nói với Trần Quang, "Tiểu Trần, cậu mau nói kỹ chút."
Trần Quang vui tươi hớn hở gật đầu, kể từ chuyện hắn mới bắt đầu gặp Giang Từ Vô ở phòng tranh, cho đến mấy chuyện sau đó nữa.
Nghe đến đoạn Giang Từ Vô nói với Trần Quang lấy vật gì đấy, Vương Bàng Bàng không nhịn được đánh gãy lời hắn, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi: "Ông chủ Giang lấy mạng Tuyên Hoằng Tráng sao?"
Giang Từ Vô: "......"
"Vậy thì người đến cục cảnh sát bây giờ là tôi."
Vương Bàng Bàng: "......"
Giang Từ Vô lấy Chiêu hồn linh của Tuyên Hoằng Tráng ra, đặt trên bàn: "Lấy thứ này."
Chiêu hồn linh bị nước xối trong nhà WC hồi lâu, vết bẩn bị cọ rửa sạch sẽ, dưới ánh đèn lặng lẽ tỏa sáng.
Chiêu hồn linh cao ước chừng 20cm, quả lắc khoảng chừng 3cm, phần đầu có khắc chữ "Sơn", đường kính khoảng 9cm, phần ngoài có khắc văn tự Đạo giáo và phù chú bát quái.
Vương Bàng Bàng nhìn chằm chằm nó một lát, cầm lên ước lượng: "Có chút nặng."
"Là vàng ròng sao?"
Yến Triều Nhất: "......!Đây là Chiêu hồn linh."
Nghe được hai chữ "chiêu hồn", Vương Bàng Bàng sợ tới mức lập tức bỏ Chiêu hồn linh xuống, trốn sau lưng Dạ Du tuần sử.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn Yến Triều Nhất, cậu không ngạc nhiên khi Yến Triều Nhất biết những việc này.
Rốt cuộc thì trên người Yến Triều Nhất cũng có rất nhiều bí mật.
Cậu càng tò mò chuyện khác hơn.
Giang Từ Vô ném Chiêu hồn linh cho Yến Triều Nhất, hỏi: "Anh nhìn xem nó có ích lợi gì."
Yến Triều Nhất kiểm tra Chiêu hồn linh, lòng bàn tay vuốt v3 đồ án văn tự bên trên, nhàn nhạt nói: "Chỉ là vật hấp dẫn âm hồn bình thường."
"Căn cứ theo phù văn trên mặt, xem ra chỉ có thể thao túng một ít hồn phách bị luyện hóa."
Giang Từ Vô à một tiếng: "Xem ra Tuyên Hoằng Tráng còn rất thành thật, không gạt người."
Cậu tiếp nhận cái chuông, lắc ba cái.
Tiếng chuông thanh thúy kết thúc, trên mặt tường cửa hàng nhang đèn hiện ra hai mặt người đen đúa.
Âm khí nhàn nhạt quẩn quanh hai khuôn mặt, ngũ quan hung ác, nhìn chằm chằm mấy người trong cửa hàng, giương miệng nhễ nhại nước bọt.
Yến Triều Nhất nhìn, khẽ nhíu mày: "Đây là Quỷ diện trong nhà Hàn Trang."
Giang Từ Vô gật đầu: "Đúng vậy."
Cậu lại lắc lắc chông, triệu hồi số Quỷ diện còn lại.
Năm con Quỷ diện cao cao thấp thấp bám trên tường, vừa nhìn nồng độ âm khí trên chúng là hiểu ngay.
Có bốn con Quỷ diện âm khí rất nhạt nhẽo, nói là lệ quỷ, không bằng nói là âm hồn bình thường.
Dạ Du tuần sử nhìn sát lại, chần chờ nói: "Đây là Quỷ diện luyện hóa từ âm hồn."
Giang Từ Vô gật đầu: "Hẳn là vậy."
Biểu tình cứng đờ của Dạ Du tuần sử trở nên khó coi: "Đạo sĩ đều sẽ không đối đãi như thế với âm hồn lệ quỷ."
Giang Từ Vô tò mò nhìn hắn.
Dạ Du tuần sử chậm rãi nói: "Đạo sĩ bình thường, hoặc là đuổi