Mười giờ tối tại quán bar Hạo Nguyệt, thành phố Lôi Trạch.
Tôi thay xong đồng phục của nhân viên phục vụ, đẩy một lốc sâm banh hiệu Bích A, đi tới lầu hai của quán bar.
Bởi vì hôm nay là ngày phát lương nên tâm trạng lúc này của tôi rất tốt.
Bạn gái của tôi Từ Hiểu Tĩnh, hai tháng trước đã nói với tôi muốn đổi điện thoại sang iphone 13.
Nhưng cái giá hơn tám ngàn tệ đối với tôi mà nói thật sự là một khoản tiền rất lớn.
Để thỏa mãn cô ấy, tôi chỉ có thể làm thêm ngoài giờ học.
Mặc dù vất vả một chút, nhưng cũng may bạn gái tôi rất hiểu chuyện, chưa từng vì tôi ít dành thời gian cho cô ấy mà tức giận và cãi nhau với tôi, càng không quấy rầy lúc tôi bận rộn.
Mặc dù đôi khi tôi cũng muốn cô ấy làm phiền tôi một chút.
Tôi vịn vào xe đẩy, gõ cửa phòng vip lầu hai, nở nụ cười lễ phép, "Thưa quý khách, rượu của ngài đã tới rồi.”
Cửa phòng vip được kéo ra, trong nháy mắt nụ cười trên khuôn mặt của tôi bị đứng hình.
Bởi vì người ngồi trên ghế salon trong phòng vip chính là bạn gái của tôi, Từ Hiểu Tĩnh.
Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân vô cùng hở hang, trước ngực xẻ tà rất thấp, lộ ra hơn phân nửa bộ ng ực đầy đặn.
Chiếc váy khó khăn lắm mới che được cái mông, hai đùi hoàn toàn lộ ra trong không khí.
Dưới ánh đèn neon lờ mờ của phòng vip, làn da trắng nõn hiện ra làm mê mẩn lòng người.
Lúc này cô đang cười quyến rũ và rúc vào lòng một người đàn ông.
Người đàn ông đó tôi cũng biết.
Bạn đại học của tôi, Vương Kim Minh.
Ngoại trừ bọn họ ra, trong phòng vip còn có hai vệ sĩ.
Nhưng Vương Kim Minh dường như hoàn toàn không để ý đến những người bên cạnh.
Anh ta với nụ cười [email protected] d*c đang đưa tay vào trong váy của Từ Hiểu Tĩnh, không ngừng vuốt v e bên ngoài lớp [email protected] lót để chạm vào nơi riêng tư của cô ấy.
Từ Hiểu Tĩnh bị sờ đến thở hồng hộc, mắt lim dim ôm lấy cổ anh ta.
“Hiểu… Hiểu Tĩnh? Sao lại là cô? !" Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng nghẹn cứng đến nổi giọng khàn khàn.
"Trần Thiên Vị!”
Từ Hiểu Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy tôi, một thoáng kinh ngạc sau đó liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nổi giận đùng đùng và đứng dậy đi tới cửa.
Trong nháy mắt lúc cô ấy đứng dậy, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng lớp [email protected] lót giữa hai [email protected] cô ấy đã ướt đẫm, hình như còn có một chút chất nhầy dính ở bắp đùi, do sự chuyển động của hai chân mà kéo ra một sợi tơ nhỏ trong suốt.
Trên mặt cô ấy tràn ngập sự phẫn nộ, giơ tay lên liền tát cho tôi một cái, “Con mẹ nó, ngươi theo dõi và bám theo ta đến đây à?!”
Tôi cau mày, vừa muốn giải thích, chợt nghe thấy giọng nói của Vương Kim Minh.
“Đừng trách lầm người ta, là ta biết hắn làm ở đây , cho nên mới cố ý chọn chỗ này để hẹn hò đó.” Vương Kim Minh chậm rãi đi tới, ôm lấy eo nhỏ của Từ Hiểu Tĩnh, miệng cười một cách đầy châm chọc.
“Vương thiếu gia…”
Từ Hiểu Tĩnh tỏ vẻ hờn dỗi, sắc mặt lập tức thay đổi, hoàn toàn là một vẻ mặt khác với lúc đối mặt với tôi, bĩu môi nói: "Khó khăn lắm ngài mới hẹn ta đi chơi, đêm nay ta muốn chơi thật vui với ngài, vậy mà lại gặp con gà thối này, mất cả hứng."
"Mất hứng ư? Không, không, ta lại cảm thấy rất thú vị."
Vương Kim Minh nhìn tôi với ánh mắt đầy trêu tức, cười ha hả, "Nhìn thấy người bạn gái mình yêu thương trong vòng tay người khác, thứ biểu cảm đặc biệt này, dù xem bao nhiêu lần ta đều cảm thấy rất thú vị, haha, Trần Thiên Vị, ngươi thấy có đúng không?”
“Các ngươi …”
Tôi bắt đầu thở gấp, tức giận đến nối phổi như sắp nổ tung, căm tức nhìn hai người trước mặt, "Từ Hiểu Tĩnh, anh đối xử tốt với em như vậy, sao em lại làm thế?”
Từ Hiểu Tĩnh lộ rõ thái độ vô cảm, lạnh nhạt mà nói với tôi: "Đối tốt với ta thì có ích lợi gì, ta muốn sống cuộc sống của người có tiền, ngươi cho ta được sao? ! Nhìn Vương thiếu gia xem, đêm nay chỉ riêng bộ quần áo thần long bích A này cũng đã hơn năm vạn, còn mua túi xách, điện thoại di động, mỹ phẩm cho ta, nhìn lại ngươi xem? Đừng nói là mua quà cho ta, cái thứ khỉ nghèo như ngươi còn đang thiếu nợ đó, chỉ sợ ngay cả chính mình cũng sắp nuôi không nổi rồi?"
Nghe những lời ấy, cơn giận của tôi lại dâng lên, "Tiền ta thiếu, tất cả đều là vì thỏa mãn chi tiêu của cô! Hơn nữa, ta cũng sắp trả xong rồi …"
Từ Hiểu Tĩnh tỏ vẻ khinh thường, "Ta ép ngươi cho ta mượn tiền à? Đều do ngươi tự nguyện cả.
Hơn nữa, chỉ là cây son môi vài trăm đồng mà anh cũng phải do dự rất lâu, còn có mặt mũi nhắc tới sao? Vương thiếu gia đây một ngày đã chi cho ta mấy vạn! Loại người như ngươi sao có thể so sánh với người ta?"
Nhìn vẻ mặt khinh thường của Từ Hiểu Tĩnh, trong lòng tôi vừa phẫn nộ vừa bi thương.
Tôi thật sự không ngờ cô ấy lại là người như thế.
Vương Kim Minh nhìn tôi một chút, bỗng lộ ra một nụ cười đầy ác ý, chỉ vào Từ Hiểu Tĩnh nói: "Trần Thiên Vị, ngươi và con đi3m này yêu nhau thời gian dài như vậy, chắc cũng chưa được làm gì đúng không? Được, hôm nay thiếu gia ta rất vui, nên sẽ thưởng cho ngươi một đặc ân!"
Trong lúc nói chuyện, Vương Kim Minh đột nhiên giơ tay lên và kéo phăng áo trên của Từ Hiểu Tĩnh.
Từ Hiểu Tĩnh "A" lên một tiếng đầy kinh hãi, bộ ng ực to tròn đầy đặn lập tức hiện ra, đầu vú màu hồng phấn giống như quả anh đào nhỏ lộ rõ ra ngoài.
"Biết tại sao cô ta không mặc đồ lót không? Là để tiện cho ta sờ đó!"
Vương Kim Minh cười gian, giơ tay bóp lấy một bên vú của Từ