Lời nói của Quách Dương khiến tôi hơi sửng sốt.
Phòng vip Chí Tôn thì là phòng vip Chí Tôn, còn phải biết nó như thế nào sao?
Thấy tôi không nói gì, Quách Dương vừa cười lạnh nhạt vừa kiêu căng nhìn tôi mà nói, "Phòng vip Chí Tôn của Kim Đỉnh Yến, chi tiêu tối thiểu của mỗi bàn cũng phải hai vạn tệ, chúng ta nhiều người như vậy ít nhất cũng phải bảy tám vạn, số tiền này tôi không thiếu, nhưng mà, cậu xứng đáng sao?"
"Đúng vậy, lớp trưởng mời mọi người ăn tiệc đã là rất tốt rồi, cậu còn muốn để lớp trưởng phải mở cả phòng vip Chí Tôn sao? Lợi dụng vừa phải thôi chứ?"
Giọng nói vừa vang lên đó là của Vương Bằng, một con chó bám đuôi luôn theo bên cạnh Quách Dương, thường xuyên đi ăn uống chung với hắn ta.
Mấy tên chó săn khác cũng nhao nhao lộ ra vẻ khinh thường, hướng vào mặt tôi và hét lên: "Không ngờ ngươi không những nghèo kiết xác, ngay cả nhân phẩm cũng không được tốt lắm."
“Đây chính là tâm tính điển hình của tiểu nhân, chỉ cần bắt được cơ hội, lập tức muốn ôm hết món hời về mình.”
"Còn muốn mở phòng vip Chí Tôn sao? Cũng không nhìn xem bản thân có đức hạnh gì, ngươi xứng sao?"
Tiếng trào phúng vang lên quanh quẩn trong đại sảnh.
Tôi nói: "Tôi còn tưởng rằng mở phòng vip Chí Tôn phải rất đắt, thì ra chỉ cần chút tiền lẻ như vậy."
Lời vừa nói ra, hiện trường huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
Ngay sau đó, bọn họ phát ra tiếng cười vô cùng khoa trương.
"Hahaha, tôi vừa nghe thấy gì vậy? Tên khốn này vừa nói bảy tám vạn là tiền lẻ ư?!”
"Buồn cười chết được! Ngươi vừa chơi đá hay sao hả?!"
“Với bộ dạng nghèo kiết xác của cậu, đừng nói là bảy tám vạn, chỉ cần cậu có thể lấy ra bảy tám trăm thôi thì tôi sẽ nhìn cậu với ánh mắt khác rồi.”
“Đừng miễn cưỡng tỏ vẻ nữa, sẽ nhục nhã chết đó!”
Một đám người cười vang, nhìn tôi như nhìn một tên ngốc.
Quách Dương lại liên tục cười lạnh nhạt, ánh mắt liếc tôi một cái và nói: "Thì ra người bạn học Trần Thiên Vị của chúng ta là một phú nhị đại ngầm, nếu vậy chúng ta sẽ cho cậu một cơ hội để biểu hiện, phòng vip Chí Tôn của Kim Đỉnh Yến, hôm nay cậu sẽ mời khách chứ hả?"
Đám người của Vương Bằng hiểu được Quách Dương đang cố ý làm khó tôi, vì vậy lập tức tiếp lời.
“Đúng, nếu Trần đại công tử giàu như vậy, vậy mời khách đi, để cho chúng ta nhìn xem cậu hào sảng cỡ nào!”
“Đừng có nói thì dễ, nhưng thực tế vẫn là một kẻ nghèo kiết xác.”
“Nếu thật sự cậu dám mở phòng vip Chí Tôn, tôi lập tức phục cậu liền.”
Lưu Văn Bân đứng bên cạnh tôi, kéo kéo cánh tay tôi, thấp giọng nhắc nhở: "Lão Trần, đừng để ý đến bọn họ."
"Các bạn học, vốn dĩ đã nói trước hôm nay là tôi mời khách, cũng không thể để cho Trần đại công tử ra hết được.
Như vậy đi, chi tiêu hôm nay tôi và cậu ta mỗi người sẽ ra một nửa."
Quách Dương vỗ vỗ tay, mỉm cười nhìn tôi, hỏi: "Thế nào? Trần đại công tử! Nếu cậu đồng ý, tôi lập tức mở phòng vip Chí Tôn.
Nếu không dám chơi, vậy thì hãy câm miệng lại, đừng làm tôi phải mất mặt và xấu hổ hơn nữa!"
Nhìn bộ dạng của Quách Dương như ăn chắc tôi vậy, trong lòng tôi cảm thấy thật buồn cười, đại khái có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Được, nếu hắn ta đã muốn tỏ vẻ, vậy tôi cũng sẽ chiều lòng.
Tôi không chút do dự gật đầu, "Được thôi, cứ quyết định vậy đi."
“Hả?”
Quách Dương đột nhiên sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không nghĩ rằng tôi thật sự đồng ý.
Phản ứng của những người khác không khác gì hắn, tiếp theo là một trận cười điên cuồng.
“Mẹ nó, tên gà mờ này chơi đá lên não rồi, hắn đồng ý luôn kìa.”
“Hắn sẽ không tự cho rằng mình chính là một phú nhị đại chứ hả, giả bộ đến mức tự mê hoặc bản thân sao?”
“Con người ta, sợ nhất chính là tự lừa dối bản thân!”
Quách Dương sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh lùng, "Được, vậy cứ quyết định như vậy đi, quản lý, mở cho tôi một phòng vip Chí Tôn!"
“Được.” Quản lý đại sảnh gật đầu nói: "Phòng vip Chí Tôn ở lầu chín, mời các vị đi theo tôi."
“Đi thôi, Trần đại công tử, hôm nay cậu chính là nhân vật chính.” Quách Dương âm dương quái khí nói với tôi.
Tôi cười cười, đường đường chính chính không nhường ai mà đi về phía trước.
Đới Điềm Điềm nhìn tôi một cái thật lâu, trong mắt cũng tràn ngập khinh thường, chỉ là cô ta che giấu rất giỏi.
Sau khi phát hiện tôi chú ý tới cô ta, lập tức che đi cảm xúc thật, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với tôi.
Người phụ nữ này, quả là một kẻ hai mặt lợi hại.
Hèn gì cô ta có thể khiến Quách Dương xoay vòng vòng, khiến hắn ta cam tâm tình nguyện chi nhiều tiền như vậy, chỉ vì muốn lấy điểm trước mặt Đới Điềm Điềm mà thôi.
Lúc này, Lưu Văn Bân bước nhanh đuổi theo tôi, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Lão Trần, sao cậu lại tức giận với bọn họ như vậy, tên Quách Dương đó cố tình thách thức cậu, lần này cậu bị mắc bẫy rồi."
“Đừng lo, tôi có tiền.” Tôi nhìn Lưu Văn Bân với một ánh mắt rất an tâm.
"Cậu có tiền cái rắm, chỉ chút tiền lương làm thêm của cậu đủ sao? Phòng vip Chí Tôn, bốn bàn tiệc của chúng ta thấp nhất cũng phải tiêu tám vạn đó!" Lưu Văn Bân lau mồ hôi trên trán, nói rất nhanh: "Trong thẻ của tôi có hai vạn, cậu thành thật nói tôi biết cậu đang có bao nhiêu, tôi phải tính xem có đủ hay không, nếu không đủ còn phải nhanh chóng nghĩ cách khác.”
“……”
Tôi bật cười, vỗ vỗ vai Lưu Văn