Theo lời kêu gọi của Quách Dương, cả lớp gần bốn mươi người lần lượt ngồi xuống.
Ngoại trừ tôi và Lưu Văn Bân ra, ngồi ở bàn chính đều là những người có quan hệ tương đối tốt với Quách Dương.
Tôi và Quách Dương ngồi đối diện với nhau, cách nhau vừa đúng chu vi mặt bàn tròn.
Vị trí bên tay trái của Quách Dương được cố tình bỏ trống, đó là do mọi người cố ý chừa lại cho Đới Điềm Điềm.
Mà bên cạnh tôi cũng trống ra một vị trí.
Không cần nói cũng biết nguyên nhân, là cố ý muốn cô lập và làm nhục tôi.
Vương Bằng thậm chí còn cố tình ngồi xuống vị trí đó, sau đó ra vẻ kinh ngạc khi phát hiện ra là đang ngồi cạnh tôi, sau đó tỏ vẻ mặt khinh bỉ mà đứng lên rồi ngồi sang ghế khác.
Hành động này, lập tức khiến cho mọi người trong phòng cười vang.
Quách Dương thấy thế, vui tươi hớn hở nói với Vương Bằng bằng giọng điệu khiển trách: "Vương Bằng cậu đang làm gì vậy hả, nếu không phải do Trần đại công tử mời, cậu còn không vào được đây.
Đều đã ngồi bên cạnh, còn không mau nói lời hay ý đẹp mà nịnh nọt, còn đứng dậy làm chi?"
"Nịnh nọt hắn? Anh Dương, anh tha cho em đi!"
Vương Bằng như đang phối hợp song ca với Quách Dương, bĩu môi nói: "Cho dù hắn cố tỏ vẻ một cách rất mạnh mẽ, vẫn không che giấu được mùi vị nghèo kiết xác bẩm sinh, ngồi bên cạnh hắn tôi sợ ăn không vô."
Haha haha.
Trong phòng lại lần nữa vang lên những tiếng cười to.
“Làm sao như vậy được, Lưu Văn Bân không phải cũng ngồi bên cạnh hắn sao.” Quách Dương nói.
Vương Bằng cười nói: "Một tên thì ngu ngốc, một tên thì nghèo, hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ không phải xứng đôi lắm sao."
"Cậu nói cái gì!" Lưu Văn Bân tức giận nhìn Vương Bằng.
Lại thấy Quách Dương khoát khoát tay, cười lạnh nhạt mà nói: "Mọi người chỉ đùa một chút để tạo không khí náo nhiệt chút thôi, cậu sẽ không tức giận chứ?"
“Cậu…” Lưu Văn Bân nắm chặt tay, lại bị lời nói xoa dịu của Quách Dương chặn lại mà không làm gì được.
Đúng lúc này, Đới Điềm Điềm đi vào phòng.
Ánh mắt Quách Dương lập tức sáng lên, từ xa đã giơ tay gọi, "Điềm Điềm, mau tới đây, ngồi ở đây này."
Đới Điềm Điềm sau khi nghe thấy liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Quách Dương lập tức đứng dậy, thân thiết kéo cái ghế bên cạnh ra, chờ Đới Điềm Điềm ngồi xuống.
Nhưng ai ngờ, Đới Điềm Điềm chỉ nhìn hắn một cái, liền thu hồi ánh mắt, sau đó lập tức vòng qua hắn và đi về phía tôi.
Tôi ngửi thấy một làn gió thơm tho thổi tới, Đới Điềm Điềm nghiểm nhiên đã ngồi ở bên cạnh tôi.
Động tác khom lưng chuyển ghế của Quách Dương nhất thời cứng đờ, mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt của hắn ta đang trầm xuống.
Cả phòng tiệc bỗng chốc tĩnh lặng hẳn, ảnh mắt của mọi người đồng loạt nhìn vào tôi và Đới Điềm Điềm.
“Sao vậy?” Đới Điềm Điềm mở to mắt nhìn xung quanh, giả bộ vô tội: "Sao đột nhiên mọi người lại im lặng như vậy, không nói gì nữa?"
Quách Dương mở miệng, sắc mặt rất khó coi, mà nói: "Điềm Điềm, em ngồi sai chỗ rồi."
"Haiz, thì ra là vì chuyện này sao? Tất cả mọi người đều là bạn học, ngồi chổ nào cũng như nhau thôi mà."
Đới Điềm Điềm che miệng cười khẽ, nũng nịu nói: "Mau gọi món đi, người ta sắp chết đói rồi."
“……”
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, Quách Dương cũng vô cùng xấu hổ.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn trộm về phía Đới Điềm Điềm, và người ngồi bên cạnh cô ấy là tôi, trong mắt mọi người tràn ngập sự khó hiểu, nghi hoặc và sự tò mò.
Đới Điềm Điềm làm như không có gì, vẫn cứ cười khanh khách như thường ngày.
Quách Dương trầm mặc một hồi, nhấc chân đi tới.
Vương Bằng nhìn ánh mắt của Quách Dương như hiểu ý, đứng dậy và để trống vị trí bên cạnh Đới Điềm Điềm.
“Gọi món đi.” Quách Dương ngồi xuống, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, nói: "Vương Bằng, đi gọi nhân viên phục vụ tới, để mọi người gọi món ăn.
Tất cả mọi người đừng khách khí, muốn ăn gì uống gì đều gọi lên.
Tuy tôi không mang theo nhiều tiền lắm, nhưng không phải còn có Trần đại công tử ở đây sao, đúng không?"
Quách Dương vừa nói chuyện vừa nhìn về phía tôi, trong ánh mắt lóe lên ác ý mà không che giấu chút nào.
Sau khi gọi đồ ăn, không lâu sau các loại thức ăn và rượu đã được lần lượt bưng lên.
Bầu không khí nặng nề trong phòng cuối cùng cũng tạm thời dịu đi, rất nhanh lại trở nên náo nhiệt.
Quách Dương dường như đã quên mất chuyện vừa rồi, vẻ mặt ôn hòa vui vẻ, tỏ ra rất ga lăng mà chăm sóc Đới Điềm Điềm, thỉnh thoảng còn hỏi han ân cần vài câu.
Đám người Vương Bằng cứ nói ra nói vào, phối hợp ăn ý để giúp đỡ Quách Dương, mục đích cũng rất rõ ràng, chính là tác hợp Quách Dương và Đới Điềm Điềm, cố gắng chuốc say Đới Điềm Điềm.
Chỉ là kinh nghiệm trong tửu trường của Đới Điềm Điềm rõ ràng cao hơn mấy người này rất nhiều, trước sau như một đều nở nụ cười rất dịu dàng, lời nói cẩn thận, nhưng căn bản cô ấy không uống bao nhiêu.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, so với lúc trước, thái độ của Đới Điềm Điềm đối với Quách Dương lãnh đạm hơn rất nhiều.
Ít ra trước kia mặc dù Đới Điềm Điềm chưa chấp nhận Quách Dương, nhưng cũng không ngại biểu hiện một số hành động ngọt ngào với hắn.
Nhưng hiện tại, cho dù là một cái nắm tay, hay là một cái ôm bả vai của Điềm Điềm, đều bị cô ấy tránh đi một cách âm thầm lặng lẽ.
Nhưng điều làm cho những người khác phải khiếp sợ chính là, thái độ của Đới Điềm Điềm đối với Quách Dương rất lãnh đạm nhưng đối với tôi lại vô cùng nhiệt tình.
Từ lúc thức ăn được mang ra đến bây giờ, cô ấy luôn chủ động nói chuyện với tôi, thậm chí còn cười duyên mà gắp thức ăn và rót rượu cho tôi nữa.
Diễn biến này đều khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin.
Sắc mặt Quách Dương càng ngày càng khó coi, rõ ràng đang rất là ức chế.
"Wow, cái này ngon quá.
Cậu mau nếm thử xem."
Đới Điềm Điềm to vẻ kinh ngạc, gắp một con hàu vào đ ĩa của tôi, dịu dàng nói: "Ăn cái này