“Một ngày đi công tác về.”
Lâm Nguyệt Doanh nhận ra mình thích Tần Kí Minh.
Là ở cuối tuần anh đến đón cô về nhà.
Nhưng vào hai tháng trước, mối quan hệ giữa cô và Tần Kí Minh vẫn chỉ có thể dùng hai ba từ “căng thẳng” để hình dung.
Căng thẳng như thỏ thấy đại bàng.
—-
Hai tháng trước.
Lúc đó Lâm Nguyệt Doanh và anh ruột mới cãi nhau xong, một bụng lửa, trong lòng tức đến mức không biết xả thế nào, toàn bộ gửi gắm vào đồ ăn.
Khi nghe thấy tiếng đẩy cửa, việc đầu tiên cô làm, là thả đôi chân đang gác xuống.
Tiêu rồi.
Cô vểnh tai.
Tiếng vali dừng ở cửa, Tần Kí Minh sẽ không để bụi bặm bên ngoài dính trên vali vào trong nhà, lục tục lục tục, lúc này anh đang thay giày, cởi áo vét.
Đồ trên bàn đã không kịp thu dọn, những hạt dưa rơi rớt kia và giấy gói hộp chocolate bị dùng sức xé rơi rải rác, Lâm Nguyệt Doanh kéo váy xuống, che khuất hai chân, đã nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn dừng trên sàn gỗ.
“Tần Kí Minh.”
Lâm Nguyệt Doanh gọi anh: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Cô hơi hổn hển, mắt không chớp nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nhìn đến mặt anh, lại chột dạ dời mắt.
Tần Kí Minh đang cầm áo vét vắt trên cánh tay treo lên giá treo quần áo ở huyền quan.
Lâm Nguyệt Doanh chỉ thấy sườn mặt của anh, lông mi vừa đen vừa dài, lông mày bên phải giấu một nuốt ruồi, đúng lúc rơi vào trong tầm mắt của cô.
Tần Kí Minh mặc một cái áo sơ mi trắng, là một màu trắng phổ thông, không có bất cứ hoa văn hay trang trí nào, cắt may vừa vặn, sơ vin trong quần âu, vòng eo cứng cáp thon gầy, là một cơ thể trưởng thành hoàn mỹ và nghiêm cẩn.
Anh nói: “Đừng không biết lớn nhỏ, gọi là anh.”
“Em không,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Em bị ám ảnh với cách xưng hô này, hơn nữa anh cũng không phải anh ruột em.”
Cô quả thực không phải là em gái ruột của Tần Kí Minh.
Lâm Nguyệt Doanh vốn họ Lâm, ông nội của cô từng là cấp dưới kiêm tri kỷ của ông nội Tần, Bố mẹ Lâm Nguyệt Doanh không đáng tin cậy, đều là loại người hám lợi đen lòng nhìn thấy tiền là sáng mắt.
Sớm đã ly hôn, còn Lâm Nguyệt Doanh ném cho ông nội nuôi dưỡng.
Sau đó ông nội ốm nặng, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết gửi gắm cho ai, viết phong thư cho ông nội Tần, xin ông thay mình chăm sóc Lâm Nguyệt Doanh, ít nhất là giám hộ đến khi cô trưởng thành, có khả năng tự lâp — Những tài sản ông nội để lại, không thể nói là nhiều, nhưng cũng không tính là ít, ông hạ quyết tâm, để toàn bộ lại cho Lâm Nguyệt Doanh, lại sợ bị con trai đoạt mất, bèn nhờ ông nội Tần tạm thời coi hộ.
Chỉ đáng tiếc, Lâm Nguyệt Doanh còn chưa trưởng thành, ông nội Tần đã qua đời.
Tuy ông nội Tần có con trai, nhưng cũng vô phép tắc, chẳng dựa dẫm được gì, chỉ duy nhất một thằng cháu trai rất trọng tình nghĩa, xử lý công việc công bằng chính trực, cũng đáng để gửi gắm.
Thế là, trọng trách chăm sóc Lâm Nguyệt Doanh, bèn chuyển giao lên vai Tần Kí Minh lớn hơn cô mười tuổi.
Theo quy củ, Lâm Nguyệt Doanh nên gọi Tần Kí Minh một tiếng anh, nhưng rất ít khi cô kêu ra miệng, Tần Kí Minh bình thường cũng không so đo.
Hôm nay, anh lại sửa đúng cô: “Phải gọi anh.”
Lâm Nguyệt Doanh chậm rì rì: “… Anh Ký Minh.”
Tần Kí Minh nâng tay, Lâm Nguyệt Doanh không dám đối diện trực tiếp với anh, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay anh.
Anh không phải là người thích những thứ rườm rà lộng lẫy, trên dưới xung quanh, phụ kiện duy nhất chính là cái đồng hồ trên cổ tay.
Đồng hồ không phải thương hiệu xa xỉ, còn là đồng hồ cơ lên dây cót bằng tay, Lâm Nguyệt Doanh nhớ nó từng trên tay ông nội Tần, lúc lâm chung, ông nội Tần gửi gắm Lâm Nguyệt Doanh đang khóc đến mức cả mặt đều là nước mắt nước mũi và cái đồng hồ này cho Tần Kí Minh.
Sau đó cô và cái đồng hồ này luôn sống với Tần Kí Minh, ăn mặc ngủ nghỉ, đều do một tay anh sắp xếp.
Tần Kí Minh nuôi dưỡng chiếc đồng hồ này rất tốt, định kỳ làm sạch, tra dầu, điều chỉnh dây cót, đánh bóng sạch sẽ, bao năm rồi, vẫn bóng loáng như cũ.
Lâm Nguyệt Doanh cũng được nuôi dưỡng rất tốt, không khác so với lúc sống với ông nội Tần là mấy, còn cao thêm ba cm.
Nhưng càng sợ Tần Kí Minh hơn lúc trước.
Tần Kí Minh nói: “Em cũng lớn rồi, sau này đừng không biết phép tắc như vậy nữa, ra ngoài đừng gọi thẳng tên anh.”
Lâm Nguyệt Doanh: “Ò.”
Lớn rồi, cô thế nào mà coi là “cũng lớn rồi”?
Treo xong áo vét, Tần Kí Minh nhìn Lâm Nguyệt Doanh một cái, thản nhiên nhìn thoáng qua, không dừng lại, tầm nhìn vượt qua bả vai cô, dừng đằng sau, thấy một đống lộn xộn trên bàn trà thuỷ tinh sau lưng cô.
Lâm Nguyệt Doanh xê dịch hai bước, mưu đồ che khuất tầm nhìn của anh: “Đột nhiên anh đi công tác lâu như vậy, em vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại cho anh, gọi ba cuộc anh cũng không bắt máy.”
Tần Kí Minh rút khăn ướt khử trùng ra cẩn thận lau ngón tay, nói: “Lúc đó anh đang họp.”
Dừng một chút, lại nghiêng người nhìn cô: “Không phải bảo Nhất Trọng đi đón em rồi sao?”
“Anh Nhất Trọng là Nhất Trọng, anh là anh,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Em ở sân bay đợi anh – –ui– –”
Nói chưa xong, Tần Kí Minh dùng một tay giữ lấy cằm cô, ép cô phải há miệng.
Bàn anh anh lớn, lực cũng lớn, một cái tay đã khiến má cô vừa đau vừa mỏi, Lâm Nguyệt Doanh ban nãy nằm trên sô pha lười biếng, chẳng ngờ bây giờ bản thân trở thành người bị bắt bí.
Cô mới ăn chocolate, vị sữa trái cây, tuy đã uống nước, nhưng chưa súc miệng, cứ như vậy bị anh cưỡng ép há miệng kiểm tra.
Này quả thực khiến Lâm Nguyệt Doanh xấu hổ hơn cả việc lộ áo ngực trước mặt anh.
Phản kháng cũng không có hiệu lực, không ai có thể cãi lời Tần Kí Minh.
Dù xấu hổ đến đâu, Lâm Nguyệt Doanh cũng chỉ có thể đáng thương đứng đó, để anh kiểm tra khoang miệng mình, để anh kỹ càng nhìn không bỏ sót nơi cô bình thường giấu chặt chẽ.
Lúc định kỳ đi kiểm tra răng miệng, bác sĩ khen răng Lâm Nguyệt Doanh chỉnh tề, mọc rất đẹp.
Lúc đó Lâm Nguyệt Doanh không cảm thấy đây là khen ngợi, hiện giờ bị Tần Kí Minh cưỡng chế mở miệng, cô đột nhiệt nổ ầm, lại nghĩ đây quả thực là một ưu điểm của mình.
Lâm Nguyệt Doanh cần phải suy nghĩ những thứ linh tinh để di dời lực chú ý vào giây phút này.
Cô không muốn để bản thân quá chú ý đến Tần Kí Minh, nhưng không cách nào di chuyển tầm nhìn.
Muốn nhắm mắt, lại sợ giấu đầu hở đuôi.
Chỉ có thể điềm nhiên như không che dấu xấu hổ, tiếp tục đối diện với anh.
Trên ngón tay của Tần Kí Minh vẫn có mùi của khăn ước khử trùng, thoang thoảng.
Thị lực của anh cực kỳ xuất sắc, càng chưa kể nghiêm khắc kiểm tra ở khoảng cách gần.
Ánh mắt anh thế này, không bỏ qua bất cứ chút thịt mềm bình thường khép chặt nào, Lâm Nguyệt Doanh tim đập càng lúc càng nhanh, cô lắc lư hai tay, cố gắng nhắc nhở anh—
Nước bọt.
Nước bọt của cô sắp chảy ra rồi.
Lâm Nguyệt Doanh không muốn bộc lộ trạng thái xấu xí của mình trước mặt một người mắc bệnh sạch sẽ.
Cuối cùng Tần Kí Minh cũng thả lỏng tay, không rõ vui giận, anh nói: “Ăn bao nhiêu chocolate?”
Mặt của Lâm Nguyệt Doanh bị anh nắm đau, lúc này đang lặng lẽ quay lưng, dùng khăn ướt lau mặt xong, mới nói: “… Chắc hai ba miếng.”
Tần Kí Minh nói: “Đừng để anh móc lời nói thật từ trong miệng